Thần Y Thánh Thủ

Chương 102: Có dám so một lần không



Lúc ông lão đón tiếp Trương Dương, người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn vẫn ngồi ở đó, tự mình uống trà, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Trương Dương lấy một cái.

Ông lão hàn huyên với Trương Dương vài câu trước, lúc này mới kéo Trương Dương, vừa đi vừa cười nói:

- Trương tiên sinh, đến đây, tôi giới thiệu cho cậu người bạn này!

Ông lão đưa tay ra, chỉ vào người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói:

- Trương tiên sinh, vị này chính là Cơ Hoành Quang , Cơ tiên sinh tinh thông thuật Kỳ hoàng, nổi tiếng trong ngoài nước, làn này lão này là vì mộ danh mà nói, mời Cơ tiên sinh giúp lão xem thử xương cốt!

Quả nhiên là y, Trương Dương im lặng gật đầu, khi ông cụ giới thiệu, Cơ Hoành Quang chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Trương Dương, có vẻ vô cùng kiêu căng.

Người này, thật đúng là giống như lời đồn đại ở kiếp trước, kiêu ngạc, ngông cuồng, tư địa, tuy nhiên quả thật cũng có bản lĩnh nhất định, bằng không sẽ không được Trương Dương nhớ kỹ.

- Chào Cơ tiên sinh!

Trương Dương mỉm cười chào hỏi, Cơ Hoành Quang là thầy lang vườn, nhưng Trương Dương cũng chẳng có thành kiến gì với lang vườn, năm đó ông nội hắn cũng là thầy lang vườn, chữa bệnh cho mọi người ở đạo quán.

Ngay bản thân hắn, hiện tại cũng được coi là thầy lang vườn, hiện tại hắn tạm thời làm ở Tam Viện, nhưng hắn cũng không muốn Tam Viện lâu dài, đợi khi hợp đồng đến hạn, hắn sẽ không gia hạn hợp đồng với bệnh viện nữa.

Cơ Hoành Quang từ từ gật đầu, coi như là đáp lại, đáng tiếc là thần thái, nhìn thế nào cũng giống kiểu không thèm để ý đến người khác, Trương Dương cũng chẳng phản ứng gì, còn Tô Triển Đào đứng cạnh hắn thì nổi giận.

- Thái độ gì vậy!

Tô Triển Đào hừ lạnh một tiếng, Cơ Hoành Quang đang cầm ly nước đột nhiên quay đầu lại, cũng căm tức nhìn Tô Triển Đào, lớn tiếng nói:

- Anh nói gì?

- Tôi muốn nói gì thì nói, anh quản được à?

Tô Triển Đào tính tình rất tốt, nhưng còn phải xem đối tượng là ai, đối với người tính tình trông ngứa mắt, tính tình của anh ta sẽ khác.

Lớn lên trong gia đình quan chức, lại có bác như Tô Thiệu Hoa, làm sao không có chút nóng tính được.

- Cơ tiên sinh, ngại quá, tôi quên giới thiệu với cậu, người này là Trương tiên sinh, trước đây đã cứu tôi, là người đã nhận ra tôi bị trúng độc Thiết hải đường, còn châm cứu khống chế độc tố, cuối cùng mới cứu được cái mạng già này.

Ông cụ thấy tình hình bất thường, lập tức đứng lên, tính tình Cơ Hoành Quang kỳ thực ông cũng biết, chỉ là lần này mình nhờ người ta, nên đành phải nhịn.

Lúc này, Cơ Hoành Quang mới chính thức ngẩng đầu nhìn Trương Dương.

- Có thể nhận ra độc Thiết Hải Đường không dễ dàng gì, lại có thể sử dụng thuật châm cứu, chắc hẳn anh cũng xuất thân thế gia, anh họ Trương, vậy anh là Trương gia ở Vân Nam, hay là người của Trương gia Bắc Kinh?

Cơ Hoành Quang nói, đáng tiếc, bộ dạng nói chuyện của y khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng, đúng là giống như ở kiếp trước, khiến người ta khó chịu

- Ngại quá, tôi chẳng phải người của Trương gia nào cả, tôi là tôi, lão tiên sinh, đưa tay ra, tôi giúp ông bắt mạch nào!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, nói xong còn liếc mắt nhìn Cơ Hoành Quang một cái.

Đối với người tôn trọng mình, Trương Dương sẽ tôn trọng, còn với những người không tôn trọng mình, Trương Dương sẽ đối đãi giống như vậy, lúc này hắn chẳng còn muốn nói chuyện với Cơ Hoành Quang nữa.

Ông cụ nghe vậy hơi sững sờ, tuy nhiên vẫn đưa tay ra, đối với thân phận bác sĩ của Trương Dương ông đã không nghi ngờ gì nữa.

Ông cụ tên Tần Chính, người Singapore, là một người vô cùng nổi tiếng của tập đoàn Tần thị ở Singapore, tài sản hơn 1 tỷ.

Chuyện hôm đó, cuối cùng ông mới biết toàn bộ, sau khi đến bệnh viện bài độc, bác sĩ mới nói cho họ, nếu không phải biết trước trúng độc, lại có người khống chế độc tố, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

Cho nên Tần Dũng mới kêu người đem 200 ngàn đến cho Trương Dương, cảm tạ ơn cứu mạng.

Hôm đó bọn họ cũng dự định ở khách sạn, sau khi xảy ra chuyện, Tần Dũng thay đổi ý định, mua căn biệt thự này ở tạm, dù có thể sau này sẽ không ở nữa, nhưng vì an toàn trong mấy ngày này thì cũng nên làm như vậy.

Cảm nhận được mạch của Tần Chính, Trương Dương lại quan sát mắt, đầu lưỡi của Tần Chính, cuối cùng gật đầu, nói:

- Được rồi, hồi phục rất tốt, gần đây uống nhiều thuốc, cũng có châm cứu, hiệu quả cũng khá, bệnh phong thấp và bệnh tim của ông đã cải thiện rõ ràng!

Thả tay ra, Trương Dương cười nói, rồi lập tức đứng dậy.

Mục đích của hắn đã đạt được, hiện nay tình hình ông cụ không tệ, hơn nữa Trương Dương cũng thấy, có người chữa bệnh cho ông cụ rồi, người chữa bệnh này hắn cũng có thể đoán, ngoại trừ Cơ Hoành Quang còn có những người khác.

Sự thật đúng là như vậy, lần này Tần Chính về nước, chính là để tìm Cơ Hoành Quang trị bệnh.

Ông được bạn bè giới thiệu, mới biết được Cơ Hoành Quang, trước kia ông đã gửi thư mời, nhờ Cơ Hoành Quang đến Singapore khám bệnh tại nhà, nhưng người này tính tình quái lạ, chỉ cần nói khám bệnh tại nhà là đã một mực không đi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Trả nhiều tiền, y cũng không đi.

Cho nên Tần Chính mới phải đưa cháu đến Tiêu Ấp, không ngờ lại bị gia tộc khác cho người hạ độc, nếu không phải gặp Trương Dương, lần này đừng nói khám bệnh, người cũng chẳng còn nữa là.

Chuyện trong gia tộc, họ đã điều tra và giải quyết, hôm nay mời Trương Dương tới đây là cố ý nói lời cảm tạ, không ngờ Cơ Hoành Quang lại tới, vậy là hai bên đụng nhau.

- Thật à? Trương tiên sinh tuổi trẻ tài cao, bắt mạch đã có thể nhận ra được nhiều như vậy!

Tần Chính lớn tiếng cười nói, mấy ngày nay sức khỏe của ông cảm thấy đã khá hơn nhiều, Cơ Hoành Quang tuy kiêu ngạo, nhưng cũng có bản lãnh nhất định, lần này ông đúng là không uổng công đến đây.

- Hừ, kĩ xảo thôi, biết tôi ở đây, chắc chắn là biết bệnh của ông đã được cải thiện, dùng thuốc dùng kim, là điểm mạnh của tôi.

Trương Dương còn chưa nói gì, một giọng nói không hài lòng lại vang lên, Cơ Hoành Quang đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói.

Trương Dương khẽ nhướn mày, bản thân chuẩn bị đi, lại chẳng chọc gì y, vậy mà y lại châm chọc khiêu khích, thực sự làm cho người ta phải tức giận.

Cơ Hoành Quang này, tin đồn kiếp trước quả còn hơi nhẹ, hắn bắt đầu chán ghét rồi, muốn đạp cho người này hai đạp, chả trách ông ta lại không ra khỏi cửa, người như vậy căn bản chẳng ai có thể sống cùng.

- Cơ tiên sinh, Trương tiên sinh cũng không tệ!

Tần Chính vội vàng nói, bất kể thế nào, Trương Dương cũng là ân nhân cứu mạng của ông, là khách do ông mời tới, ông nhất định phải nói đỡ cho Trương Dương.

- Nếu cậu ta không tệ, vậy ông còn tìm tôi làm gì, ông bảo cậu ta trị cho ông đi, cáo từ!

Cơ Hoành Quang đột nhiên đứng dậy, buông lời này xong bước ra ngoài, sắc mặt Tần Chính thay đổi, ông cũng biết tính tình người này không tốt, nhưng không ngờ lại quái dị đến như vậy.

Ông chỉ khuyên giải, vậy mà y đã rời đi, nếu không phải cần nhờ đến y, Tần Chính cũng muốn tát cho y một tát.

- Cơ tiên sinh, xin bớt giận, chúng tôi không có ý đó!

Tần Dũng vội vàng ngăn cản y, đồng thời trong lòng cũng thầm kêu khổ.

Lúc mời Trương Dương, thật không ngờ Cơ Hoành Quang cũng đến, càng không ngờ hai người gặp nhau lại thế này, hiện tại Cơ Hoành Quang thậm chí còn không thèm chữa bệnh cho ông nội mình nữa.

Người này tính tình kỳ quái, trước kia họ đã cảm nhận được, nhưng điều trị quả là có hiệu quả, cho nên đành phải chịu đựng, hiện tại đã như vậy rồi, đối với họ mà nói chữa bệnh mới là quan trọng nhất.

- Tần tiên sinh, anh ta đi cứ để anh ta đi, bệnh này, tôi chữa!

Trương Dương đột nhiên nói, giọng cũng không nhỏ, đến tượng đất còn biết tức giận, người này ba lần bảy lượt khiêu khích, Trương Dương muốn nhịn cũng không được, mà cũng không cần phải nhịn.

Hơn nữa, bệnh của ông cụ này cũng chỉ là bệnh phong thấp và bệnh tim, tuy rằng hơi phiền một chút, nhưng cũng không còn cách nào khác, kiếp trước Trương Dương đã trị loại bệnh này, cũng có khá nhiều kinh nghiệm.

Bệnh này giao cho hắn, Trương Dương tin, tuyệt đối không kém gã kia/

Trương Dương vừa nói xong, Cơ Hoành Quang không đi nữa, quay đầu lại, cười lạnh nói:

- Cậu chữa, cậu có tư cách gì mà nói cậu chữa?

- Tôi có tư cách hay không, anh nói là được à?

Trương Dương sắc mặt cũng khó coi, Tần Dũng càng sốt ruột, một bên là ân nhân cứu mạng ông nội, một bên là bác sĩ chữa bệnh cho ông nội, hai người này cãi nhau, họ giúp ai cũng không tiện.

- Haha, chàng thanh niên kiêu ngạo lắm, ngông cuồng lắm, tôi nói không tính, vậy cậu đưa chứng nhận đi, cậu có năng lực gì mà giúp người ta chữa bệnh?

Cơ Hoành Quang cười lớn, ông xoay người trở lại, ngồi xuống vị trí cũ.

Nhìn dáng vẻ của y, tạm thời không có ý định rời đi, điều này khiến tâm tình Tần Dũng nhẹ nhõm một chút, nhưng cũng thêm đau đầu, sao có thể có một người tính tình quái gở đến như vậy.

Trương Dương khe khẽ thở dài, ngẩng đầu, nhìn Cơ Hoành Quang, nói:

- Ếch ngồi đáy giếng, không coi ai ra gì, chẳng qua anh chỉ châm huyệt nội quan, tâm du, quyết du, thiên trung, túc tam, phối chế mấy phương thuốc ấm tim để trị liệu thôi, trong nước cũng có thể làm được, không chỉ có mình anh!

Cơ Hoành Quang đang cầm chén trà, lời của Trương Dương khiến y khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Tần Chính ngồi bên cạnh, cũng lộ ra vẻ kinh sợ, đám Tần Dũng thì không cần phải nói.

Những gì Trương Dương nói hoàn toàn đúng, mấy ngày nay Cơ Hoành Quang đúng là châm cứu cho Tần Chính, cũng chính là những huyệt vị mà Trương Dương nói, còn về thuốc, Trương Dương nói cũng không sai, đúng là những phương thuốc ấm tim.

Nếu thường xuyên ở cạnh Tần Chính, biết được điều này không sao, nhưng Trương Dương hôm nay mới tới, chỉ dựa vào bắt mạch, mà có thể nói chính xác như vậy, đó không phải là việc người bình thường có thể làm được.

- Tôi thừa nhận cậu nói không sai, nhóc, thấy cậu tuổi tác không lớn lắm, đúng là được mấy phần chân truyền, có dám đấu với tôi một trận không?

Cơ Hoành Quang đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm Trương Dương, lần này giọng điệu của y không còn cuồng ngạo như vừa rồi, nhưng vẫn mang chút cao ngạo.

- Không cần, tôi chỉ muốn cho anh biết, bệnh nhân anh không muốn chữa trị, tôi có cách để chữa, cũng có khả năng chữa trị!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, hắn chẳng muốn so đo gì với người này, nếu là một người thấy thuận mắt, hoặc hợp cạ, so tài y thuật cũng chẳng sao, còn có thể cùng nhau tiến bộ.

Hơn nữa, Trương Dương lần này đến là để kiếm tiền, giúp Tần Chính là chuyện ngoài ý muốn, càng chẳng hứng thú gì đi so bì với tên ngông cuồng này, lãng phí thời gian.

- Thằng nhóc, cậu không dám so, ông Tần, tôi thừa nhận thằng nhóc này có năng lực nhất định, nhưng còn quá trẻ, chữa bệnh này của ông, không có kinh nghiệm phong phú không thể được, hơn nữa, cậu ta không dám so với tôi, chứng tỏ cậu ta sợ tôi, sợ không vượt qua tôi, ông muốn để một người không bằng tôi, thay tôi chữa căn bệnh của ông sao?

Cơ Hoành Quang đột nhiên quay đầu lại, cười ha ha nói với Tần Chính, lần này ngữ khí của y rất tốt, so với lúc nãy giống như hai người khác nhau, tuy nhiên hàm ý coi thường Trương Dương cũng hết sức rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.