- Trương Dương, là Tô công tử!
Mễ Tuyết đột nhiên nắm lấy cánh tay Trương Dương, hét lên, trên mặt còn mang nét hoảng sợ.
Kỳ thực không cần cô nói Trương Dương cũng đã nhìn thấy, người bị người khác cầm chai rượu đánh chính là Tô Triển Đào, Tô Triển Đào đã trúng một chai, dừng như vẫn chưa tỉnh rượu, lại đứng lên, cũng đưa tay cầm một chai bia.
- Mễ Tuyết, em chờ anh ở đây!
Trương Dương nhìn xung quanh, kéo Mễ Tuyết qua một lối đi nhỏ, bọn họ còn chưa vào sàn nhảy, trong này dù chạy đi đâu cũng tiện hơn, Trương Dương phải qua đó giúp, nhưng đầu tiên vẫn suy nghĩ cho Mễ Tuyết.
Hắn phải đảm bảo Mễ Tuyết được an toàn trước.
- Đừng!
Mễ Tuyết nắm tay Trương Dương, ra sức lắc đầu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Cô không phải không quan tâm Tô Triển Đào, dù thế nào đó cũng là bạn của họ, chủ yếu là cô lo cho Trương Dương, lần trước từ KTV ra, cảnh tượng Trương Dương bị đám lưu manh quần ẩu vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.
Lần đó, đã khiến cho cô sợ hãi.
Cô khi đó, chưa có tình cảm sâu nặng với Trương Dương, giờ toàn bộ tâm tình của cô đều đặt ở Trương Dương, nên càng lo lắng Trương Dương sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
- Tin anh, anh sẽ không sao!
Trương Dương lắc đầu, dùng sức rút khỏi tay Mễ Tuyết, bước nhanh vào bên trong.
Lúc này hắn không đi cũng không được rồi, Tô Vi đã hét to lên, Tô Triển Đào vừa bị đánh hai cái, cái chai trên tay cậu ta không biết rơi đi đâu, xung quanh cậu ta bị bốn thanh niên vây quanh, có một người thậm chí trên tay còn cầm ống tuýp.
Nếu để mặc cậu ta ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trương Dương chạy nhanh, Mễ Tuyết không thể giữ Trương Dương lại, thoáng sửng sốt, Mễ Tuyết không chút do dự, vội vàng chạy theo.
Đánh nhau ở sàn nhảy, có thể nói là chuyện rất bình thường, sàn nhảy nào mà lại không xảy ra chuyện đánh nhau, đó căn bản không được gọi là sàn nhảy.
Khi bắt đầu hỗn loạn, những thanh niên nam nữ xung quanh không chút kích động, ngược lại còn vây quanh, hứng chí xem người ta đánh nhau.
Lúc Trương Dương đến, còn có người ngửa cổ uống bia, kêu "đánh chết nó đi!"
- Cô gái, thằng đó không được đâu, chỉ là cây đèn cầy thôi, sao, đi theo anh nhé!
Bốn thanh niên bên cạnh, có một tên đầu trọc xăm đầy mình, mấy tên này không lớn, bộ dạng chỉ khoảng 25- 26 tuổi, trên người đầy hình xăm, đầu trọc càng khiến gã trông càng thêm khủng bố.
Vừa rồi người cầm chai đánh vào Tô Triển Đào chính là y.
- Cút, cút ngay cho tôi!
Tô Vi không ngừng quơ tay, lớn tiếng kêu lên, trên mặt tràn đầy sợ hãi.
Cô thật không ngờ, vừa mới từ phòng riêng bước ra đã bị mấy tên này nhìn chằm chằm, tên đầu trọc còn chạy đến, ngồi xuống bàn của bọn họ, dựa vào tính cách của Tô Vi dĩ nhiên là không nể mặt y rồi.
Câu nói của Tô Vi khiến cho tên đầu trọc này không nhìn được.
Nếu là bình thường, Tô Triển Đào sẽ lập tức đưa Tô Vi rời đi, tên đầu trọc này nhìn chẳng phải thứ dễ chọc, đạo lý tránh voi chẳng xấu mặt nào gã hiểu.
Đáng tiếc là, hôm nay Tô Triển Đào uống không ít rượu, đàn ông uống rượu, rất dễ kích động, đặc biệt là trước mặt phụ nữ.
Cho dù người phụ nữ này là em gái gã, cũng không được.
Lúc ấy Tô Triển Đào nói vài câu khó nghe, tên đầu trọc không tiện động thủ với Tô Vi, nhưng không khách khí với gã, một chai bia đập xuống đầu gã, những chuyện sau đó, là những gì Trương Dương đã thấy.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Tên đầu trọc sắc mặt biến đổi, y cảm thấy mình đã nể mặt cô nàng này lắm rồi, không ngờ đối phương lại không thèm để ý đến y, điều này khiến y thiếu kiên nhẫn.
- Oành!
Tên đầu trọc định giơ tay, bắt cô nàng này lại, bên cạnh đã có một tiếng động vang lên làm y quay đầu lại, một ánh mắt trợn trừng nhìn y.
Không biết một thanh niên trẻ tuổi chạy từ đâu ra, đá mạnh vào thằng em của y, tiếng động lớn vừa rồi, chính là tiếng thằng em y té xuống đất.
Dĩ nhiên người chạy tới là Trương Dương, hắn tới cũng chưa muộn, đầu tiên là kéo tên cầm ống tuýp, sau đó đạp tên đó ra xa, tên này là uy hiếp lớn nhất đối với Tô Triển Đào.
Ba tên còn lại, tất cả đều sửng sốt.
Không ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, lập tức đánh ngã một người trong số bọn chúng, đối diện với thay đổi đột ngột này, ai nấy đều ngây ngốc.
Bọn họ sững sờ, Trương Dương thì không.
Tay phải Trương Dương vươn ra, kéo tên gần nhất, tay vừa động đậy, đã ném tên này ra ngoài.
Bây giờ Trương Dương không còn thư sinh yếu đuổi như trước kia, nếu nói về đánh nhau, mười mấy tên, thậm chí mấy chục tên hắn cũng không quan tâm.
Trong chớp mắt, Trương Dương giải quyết xong hai tên, hai tên còn lại bây giờ mới có phản ứng, hét to cầm chai bia lên, đáng tiếc động tác của chúng quá chậm, chai bia chưa giơ lên, trên mặt mỗi tên đã trúng một nắm đấm rồi.
Nắm đấm nhỏ, nhưng sức không nhỏ, trực tiếp đánh chúng bay xuống đất, không bò dậy nổi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trương Dương đã giải quyết xong bốn tên, lúc này hắn mới thở ra, đưa tay đỡ Tô Triển Đào dậy, quay đầu lại nhìn tên đầu trọc.
Mễ Tuyết cũng chạy tới, đứng sửng sờ sau lưng Trương Dương.
Vừa nãy Trương Dương thần uy đại phát, chỉ trong vài giây giải quyết bốn tên, cảnh tượng này cô đều nhìn thấy, lúc này Mễ Tuyết bịt miệng, khuôn mặt không thể tin được.
Cô không ngờ, Trương Dương lợi hại như vậy, vừa nãy đâu thể gọi đánh nhau, toàn là Trương Dương đánh người ta mà.
- Móa nó, mày là ai, dám đánh người của tao!
Tên đầu trọc rốt cuộc cũng có phản ứng, tức giận đập bàn đứng bật dậy.
Y là người vừa nãy cầm chai đập Tô Triển Đào, Trương Dương đã nhận ra y, cũng chẳng muốn nói lời vô nghĩa với y, y vừa mới đứng dậy, Trương Dương đã giơ tay ra, túm lấy cánh tay y.
Tên đầu trọc chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh khiến toàn thân y mất phương hướng di chuyển về phía Trương Dương.
Giữa y và Trương Dương cách nhau một cái bàn, cứ thế, y bị Trương Dương một tay kéo qua bàn, sau khi cánh tay Trương Dương động đậy một cái, tên đầu trọc lập tức ngồi xuống đó, tru lên như heo bị cắt tiết.
Trương Dương thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, nhưng lực tay không nhỏ, lần này đã nắn gãy xương cốt của tên đó rồi.
Đây là Trương Dương còn hạ thủ lưu tình, nếu hắn dùng toàn lực, xương cánh tay thằng nhãi này chắc chắn sẽ vỡ vụn rồi, nội lực dò xuống ngón tay, sức mạnh đó lớn không tưởng tượng nổi.
- Chuyện gì xảy ra?
Đến lúc này, Trương Dương mới mở miệng, khi nói hắn nhìn Tô Vi.
- Tôi, tôi không biết!
- Không biết?
Trương Dương chau mày, không giận tự uy, Tô Vi vừa rồi còn kinh hãi, bị hắn dọa, cả người lập tức run lên.
- Tôi thực sự không biết, người này đến đòi uống rượu với tôi, tôi không chịu, hắn mắng tôi, anh tôi mắng lại, hắn bắt đầu đánh người, sau đó thì mấy tên này chạy tới!
Tô Vi co người, nhỏ giọng nói, Mễ Tuyết vội vàng chạy tới ôm lấy cô, nhỏ giọng an ủi cô.
Bị Trương Dương dọa, cô đã đem mọi chuyện nói ra, tuy không được rõ ràng, nhưng đại khái là đúng như vậy.
Trương Dương thoáng sửng sốt, lập tức lại lắc đầu.
Mọi chuyện đại khái hắn có thể đoán được, sàn nhảy có thể nói là một trong những nơi hỗn loạn nhất, đàn ông ở đây, nhìn thấy gái đẹp bu đến là chuyện bình thường.
Với tính tình Tô Vi, ai đó bu đến, nếu mở miệng nói những câu tốt đẹp mới kỳ lạ, do nói những câu khó nghe, nên xảy ra xung đột là chuyện bình thường.
- Khốn khiếp, dám đánh tao!
Tô Triển Đào hình như tỉnh táo lại, sờ soạng đầu, đột nhiên tức giận hét to một tiếng, nhặt cái chai dưới đất, đánh về phía tên đầu trọc đang gào thét xin tha thứ.
- bộp!
Cái chai vỡ nát trên đầu của tên đầu trọc, một dòng máu từ từ chảy xuống, do đầu trọc nên càng thấy rõ.
Xung quanh yên tĩnh hơn nhiều, ngay cả Trương Dương cũng sửng sốt.
Xem ra tên nhãi này vừa bị người ta đánh hôn mê, không kịp phản ứng, giờ mới tỉnh lại, nhớ tới việc báo thù, tuy nhiên tên nhãi này cũng có khuynh hướng bạo lực nhất định, nên mới đánh mạnh như vậy.
Đánh xong, Tô Triển Đào sờ sờ đầu, còn đưa tay lên nhìn.
Sau khi xác định tay không có máu, gã mới thở phào, sau đó trợn mắt nhìn Trương Dương, men của gã, sau cơn náo loạn, hình như cũng tỉnh lại không ít.
- Ai, đứng hết lên, ai dám gây chuyện ở đây, mẹ nó, không biết đây là địa bàn của Hoàng Tứ tao à?
Bên ngoài, mười mấy người vội vàng chạy tới, tên cầm đầu còn lớn tiếng chửi bậy. Sàn nhãy thường có người bảo kê, không cần nói, những tên đó giờ đã tới cả rồi.
Hình như bọn họ đến hơi trễ.
- Mễ Tuyết, báo cảnh sát!
Trương Dương khẽ cau mày, đưa di động cho Mễ Tuyết.
Trương Dương cũng không hề non nớt, mấy tên bảo kê này bình thường đều ở bên cạnh, vừa rồi lúc đánh nhau lẽ ra họ nên xuất hiện, qua ngăn chặn, nhưng lúc đó họ không tới, giờ mới chạy tới, rõ ràng có vấn đề.
Nơi này cũng không phải là địa bàn của mình, bản thân Trương Dương không sao, nhưng bên mình còn có mấy người, báo cảnh sát là phương án tốt nhất.
- Được!
Mễ Tuyết cầm lấy di động, vội vàng bấm 110, thất Mễ Tuyết cầm di động, Tô Vi hình như nghĩ ra điều gì đấy, vội vàng móc di động, vừa khóc vừa bấm dãy số. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Tên tự xưng là Hoàng Tứ, lúc này đã bước vào trong, người này cao tầm 1m9, thoạt nhìn vô cùng khôi ngô, trên trán còn có một vết sẹo, trông càng khủng bố.
Người như vậy, đi đường chắc hẳn ai cũng nhìn.
Sau khi gã tiến vào, trước tiên là nhìn tên đầu trọc đang quỳ trên mặt đất, cánh tay còn bị Trương Dương giữ lấy, sau đó là nhìn hai cô gái đang gọi điện thoại.
- Anh Tứ, cứu em!
Tên đầu trọc nhìn thấy gã, lập tức kêu to, lông mày Trương Dương khẽ nhướn lên, lực trên tay mạnh hơn một chút, tên đầu trọc càng kêu thảm hơn.
Hoàng Tứ lúc này mới ngẩng đầu, mắt nhìn Trương Dương, chân mày gã cũng nhíu lại.
- Người anh em kia, có thể nể mặt Hoàng mỗ không, thả người ra trước đi?
Hoàng Tứ cao hơn Trương Dương nhiều, cũng khỏe mạnh hơn, đứng trước mặt Trương Dương, làm cho người khác cảm giác như người lớn với trẻ con, bất cứ lúc nào Hoàn Tứ này cũng có thể một tay nhấc chàng thanh niên trước mặt lên.
Nhưng khi Hoàng Tứ nói chuyện với Trương Dương, giọng điệu rất bình thản, dường như còn có chút kiêng kỵ.