Khi bọn họ nói chuyện, bên ngoài lại có mười mấy người nữa chạy đến. Đây là những người mà Lý công tử gọi đến nhưng đến muộn.
Bởi vị trí của chúng ở xa hơn, lại cần tập hợp quân số nên chúng đến chậm hơn. Cũng vì đến chậm nên bọn chúng tránh được bao nhiêu đau khổ và còn được chứng khiến một cảnh tượng đặc sắc.
Đoàn xe của Thái Triết Lĩnh đến cũng nhanh, đi cũng chóng.
Bọn Thi Nhan, Cao Phi đều ngồi trên xe Long Phong lái, tất cả đều tròn xoe mắt nhìn. Bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không ngờ sự tình lại có biến chuyển lớn đến như thế.
Những người này không ngờ lại quen với Trương Dương, hình như quan hệ còn rất tốt nữa. Bọn Lý công tử gây phiền toái kia thì đã bị mắng te tua mà không dám hé răng nửa lời.
Cho dù là bọn họ ngồi ở trong xe nhưng cũng có các giác hả giận sảng khoái.
Cùng lúc đó thái độ của bọn chúng đối với Trương cũng có sự thay đổi.
Lý công tử đang ngạo mạn là thế nhưng trước mặt người kia thì im thin thít, còn người kia lại xưng hô an hem với Trương Dương nữa, đủ thấy ảnh hưởng của Trương Dương lớn như thế nào.
Điều này cũng làm cho bọn họ cảm nhận sâu sắc sự khác nhau giữa người có địa vị cao và người bình thường.
Trương Dương cũng về tới xe, Vương lộ ngồi trên xe ở Bugatti lúc này đang xúc động nói không ra lời.
Cô cũng thật không ngờ, sự tình hôm nay lại có kết quả như vậy.
Sau khi toàn bộ đoàn xe rời đi, những kẻ nằm la liệt trên mặt đất cũng đang loay hoay đứng lên. Lý Quang cũng được người bên cạnh đỡ lên, mặt còn đầy vẻ sợ hãi.
Điều mà gã sợ hãi chính là sự lợi hại của Long Phong và đáng sợ hơn là sự trả thù sau này của Trương Dương.
Gã bây giờ coi như là hoàn toàn hiểu được, người ta không thèm kết bạn với gã căn bản bởi vì không coi gã ra gì. Gã muốn kết bạn với người ta, đúng là muốn trèo cao mà thôi.
Người có thể khiến Cổ Phương tặng chiếc xe yêu thích, lại có quan hệ thân thiết với Thái Triết Lĩnh thì chỉ cần phẩy một ngón tay cũng có thể bóp chết gã.
Lúc này trong lòng của gã đều chỉ muốn làm sao để bù đắp được sai lầm này, đến nhìn cô bạn gái xinh đẹp bên cạnh, gã cũng không còn cảm giác gì.
- Anh Quang, thật ngại quá, chúng tôi đến trễ!
Đám người đến sau cùng kia đều đã đi đến bên người gã và tên cầm đầu nói với gã một câu xin lỗi.
Lý công tử nhìn nhìn hắn ta, vốn muốn nói vài câu nhưng có lẽ do vừa đắc tội với một người quá lợi hại nên không còn tâm trạng nào, chỉ xua xua tay một cách yếu xìu.
Gã không để ý có một người trong đám người vừa đến đang kinh hãi nhìn nhìn phía sau.
Lần này Quách Vĩ Á cũng đến, gã là người do Lương Tử kéo đi. Nói đúng ra gã cùng bè phái với Lương Tử, đây cũng là số ít sinh viên đại học nằm trong đám lố nhố này.
Gã bây giờ cảm thấy kinh hãi nhất vì cuối cùng gã đã hiểu được Trương Dương, người trước kia bị gã khinh rẻ ở quán ăn ven đường lại là người có thế lực lớn đến như vậy.
Việc này Trương Dương tất nhiên không biết, lúc này hắn đã bị Thái Triết Lĩnh khăng khăng lôi đến một nhà hàng cao cấp.
Kế hoạch mời bạn bè đi ăn cơm Tây của hắn cũng vì thế mà phá sản.
Nhà hàng này rất sang trọng, bọn Thái Triết Lĩnh cũng cư xử với Trương Dương vô cùng nhiệt tình.
Nhất là Liễu Nhất Dân đối xử với hắn không giống lần đầu tiên gặp gỡ mà nhiệt tình như bạn bè thân quen nhiều năm không gặp.
Liễu Nhất Dân cũng là một công tử gia nổi danh ở Hỗ Hải, là một trong bốn người nổi tiếng nhất, lần lượt có Liễu, Cổ, Thái, Thi.
Liễu chính là Liễu Nhất Dân, Cổ là Cổ Phương, Thái là Thái Triết Lĩnh, Thi là Thi Cường. Tất cả bốn người bọn họ đều thuộc tầng lớp công tử gia cao cấp nhất, cũng là những người cầm đầu đám công tử Hỗ Hải.
Tiếc là bốn người bọn họ không hợp nhau lắm. Liễu Nhất Dân khá thân với Thái Triết Lĩnh, còn Cổ Phương chơi thân với Thi Cường, lũ lau nhau đi theo bọn họ thì có quan hệ rất phức tạp.
Trương Dương chỉ đến Hỗ Hải hai lần đã quen biết cả bốn đại công tử gia ở Hỗ Hải, điều này chắc là ngay cả bọn Long Thành cũng không ngờ.
Quan trọng nhất là Trương Dương có quan hệ rất hoà hợp với cả bốn đại công tử gia này.
Bữa tối có thức ăn rất phong phú. Bọn Thi Nhan đều ngồi xúm lại với nhau, nhiều người như vậy nên chia ra hai bàn.
Ban đầu bọn họ còn câu nệ, sau khi có người khác khuyên, bọn họ cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.
Nhóm công tử gia ngồi cùng bàn này không vì chênh lệch địa vị mà kỳ thị bọn họ, đối với bọn họ đều rất tốt, còn giới thiệu cho bọn họ đồ ăn ngon ở đây, món nào cũng rất hợp khẩu vị.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Sau khi cơm nước xong xuôi, Trương Dương mới từ biệt bọn Thái Triết Lĩnh và dẫn theo bọn Thi Nhan quay về khách sạn.
Trên đường trở về, mấy người bọn Cao Phi còn hưng phấn bàn về chuyện vừa rồi. Tất cả những sự kiện phát sinh ngày hôm nay đều khiến cho bọn họ ấn tượng khó quên.
………………….
- Anh Nhất Dân, anh thấy Trương Dương thế nào?
Tiễn Trương Dương lái chiếc xe Bugatti đi khuất hẳn, Thái Triết Lĩnh mới cười hỏi Liễu Nhất Dân một câu.
- Tôi không hiểu về cậu ta, nhưng người này tuyệt đối không đơn giản. Cậu ta có thể chữa khỏi bệnh cho ông Kiều, bây giờ chính là ân nhân lớn nhất của Kiều gia. Mấy năm nay Kiều gia hơi sa sút, nhưng chỉ cần cây đại thụ này còn tồn tại thì bọn họ không thể bị suy sụp.
Liễu Nhất Dân khẽ lắc lắc đầu, anh ta còn nhiều tuổi hơn Thái Nhất Lĩnh một chút.
Trong đám công tử gia ở Hỗ Hải này, Liễu Nhất Dân cũng là một trong những người có quyền lực lớn nhất. Anh ta còn có thể xếp đứng trước cả Cổ Phương, vị trí thứ nhất của anh ta chính là minh chứng tốt nhất.
- Thật tiếc! Thằng nhóc Cổ Phương lại có thể túm được "mặt trời" này. Tôi thật không ngờ y thuật của Trương Dương lại lợi hại đến như vậy và Cổ Phương lại chơi thân với cậu ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thái Triết Lĩnh đành gật đầu theo.
Thái Triết Lĩnh rất không ưa Cổ Phương đều là chuyện từ rất lâu rồi. Lần trước lén tổ chức đua xe, chính là Cổ Phương đã dẫn người đến phá rối.
Nếu không vì Cổ Phương thì bọn Hoàng Hải cũng không xảy ra tai nạn xe cộ, lần trước đua xe cũng sẽ không bị dừng lại một cách đột ngột.
May mà tại lần trước có Trương Dương ở đó nên mọi người mới không sao. Bây giờ nghĩ lại, Thái Triết Lĩnh đã rất may mắn khi đi theo Trương Dương lúc đó, tất cả là nhờ Trương Dương xử lý hiện trường kịp thời mới khiến sự việc chuyện lớn hoá nhỏ nhất.
- Tuy tôi không hiểu cậu ta nhưng tôi có thể nhìn ra cậu ta không phải là người thích tranh quyền đoạt lợi. Cổ Phương và cậu ta có quan hệ rất thân thiết chỉ vì coi trọng y thuật của người này. Chúng ta chỉ coi trọng người này là được. Triết Lĩnh, sau này có cơ hội thì hãy kết thân với cạu ta, khi không có việc thì chạy đến Trường Kinh một chuyến cũng không sao. Long Thành là mối quan hệ rất quan trọng.
Liễu Nhất Dân nói một câu, Thái Triết Lĩnh lần này không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Nhất Dân rất biết nhìn người. Anh ta nói không sai, Trương Dương bây giờ quả thật không phải người thích tranh quyền đoạt lợi.
Kiếp trước hắn đã từng sống tranh quyền đoạt lợi, rất mệt mỏi. Bây giờ hắn gì còn nghĩ đến bất kỳ chức quan hay hư vinh nào, như thế mới có thể sống tự do thanh thản nhất.
Sau khi trở lại khách sạn, bọn Trương nhanh chóng chia nhau ra về phòng nghỉ ngơi.
Mới sáng sớm ngày hôm sau, người của đại học Trường Kinh đã yên vị trên xe của mình, chuẩn bị trở về.
Vương Quốc Hải của bệnh viện Tam Viện cũng đã đi về từ trước. Vì bệnh viện có chuyện khẩn cấp cần phải về, nhưng trước khi đi về, Vương Quốc Hải coi như cũng có được sự hứa hẹn của Trương Dương.
Đề tài này sẽ do Trương Dương sẽ tiếp tục phụ trách, nhưng những người khác không được phép tùy tiện nhúng tay vào, vinh quang sau này nhất định sẽ chia cho bệnh viện Tam Viện một phần.
Trong số người đưa tiễn của học viện y học Đồng Tế có Lã Vân Long là bạn học cũ của Chu Đạo Kỳ.
Ngay cả Lã Vân Long cũng rất ghen tị với thành tích của đại học Trường Kinh lần này. Trường Kinh lần này đã gặt hái được một nửa vinh quang, viện y học Đồng Tế thì hoàn toàn bị đại học Trương Kinh áp đảo, bất đắc dĩ đã trở thành trường đứng thứ hai toàn đoàn.
Điều này làm cho các trường học và học viện trong nước luôn tự cho mình là nhất như học viện y học Đồng Tế không sao chấp nhận được.
Rất nhiều người đều ngầm thề rằng khi chuẩn bị hoạt động thế này lần tới thì bọn họ nhất định phải đánh bại đại học Trường Kinh. Bọn họ không tin rằng sau này đại học Trường Kinh còn có sinh viên "quái" như Trương Dương nữa.
Sau mấy giờ đi đường, xe của bọn họ cuối cùng đã đi đến vùng phụ cận gần đại học Trường Kinh.
Quanh đây đều là đường phố quen thuộc của bọn họ.
- Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!
Nhìn cổng trường ở phía xa xa, Chu Đạo Kỳ bùi ngùi thốt lên một câu.
Trước khi đi, Chu Đạo Kỳ cũng không nghĩ sẽ nhận được nhiều thành tích như vậy. Thu hoạch lần này, với ông ta mà nói hoàn toàn là điều bất ngờ.
Đến tận bây giờ, ông ta vẫn còn có chút không tin tưởng lắm.
Khi nói, Chu Đạo Kỳ còn quay đầu lại nhìn Trương Dương.
Ông ta biết rõ rằng vinh quang này đến từ đâu, có thể nói đều là do một mình Trương Dương mang đến đấy, đại học Trường Kinh có Trương Dương nên mới lấy được thành tích tốt đến như vậy. Nếu không có Trương Dương thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ xếp ở tầm trung thôi.
Chu Đạo Kỳ trước đây không tin cá nhân có thể ảnh hưởng đến tập thể lớn đến như vậy, nhưng đây sự thật, khiến ông ta không thể không tin tưởng điều này.
Chỉ một mình Trương Dương đã khiến bọn họ từ hạng hai trở thành quán quân, sức mạnh của cá nhân xuất sắc quả thật đôi khi không thể xem thường được.
- Thầy Chu, thầy hãy nhìn phía trước kìa!
Thi Nhan đột nhiên kêu một tiếng, xe đã lái vào trường học, bọn họ sắp về đến học viện y học rồi.
Ở trước cổng kí túc xá của học viện y học có treo một biểu ngữ từ bao giờ, trên biểu ngữ ghi hàng chữ hoan nghênh các sinh viên anh hùng đã chiến thắng trở về.
Biểu ngữ phía trước, còn có rất nhiều người đang đứng chờ, người đứng đầu không ngờ lại là thầy Hiệu trưởng, bên cạnh còn có Viện trưởng của học viện và các lãnh đạo chủ trốt của trường.
Tin Đại học Trường Kinh lần này giành được quán quân đã lan truyền về trường từ lâu, toàn trường vì thế mà cũng vui mừng phấn khởi suốt mấy ngày.
Bộ Giáo dục cũng khen ngợi hết lời khiến ngài Hiệu trưởng vô cùng vui sướng, quyết định phá lệ một lần, tổ chức trọng thể lễ đón mừng giáo viên và sinh viên lập thành tích cao từ Hỗ Hải trở về.
Cho nên ông ta mới xuất hiện ở cổng trường, đích thân chờ đón bọn họ ở đây.
Ngoài bọn họ ra còn có đội cổ động viên của Hội sinh viên cũng đang căn bản hoan nghênh đón tiếp bọn họ trở về.
Lần này có Trương Dương đi ra ngoài đã giành được vinh dự về cho toàn trường, Tiêu Bân nhận được nhiệm vụ vô cùng được coi trọng nên đã đích thân lo liệu chuyện này. Những người đến đón bọn họ cũng có Tiêu Bân trong đó.
- Thế…thế này thì long trọng quá rồi!
Nhìn đội cổ động viên của trường đang hò reo gào hét, Chu Đạo Kỳ lúc này có vẻ đang rất xúc động, chưa xuống xe đã nói không được rõ ràng nữa rồi.
Bọn Thi Nhan, Vương Lộ đều gật đầu thật mạnh, trong lòng bọn họ cũng đang rất xúc động.
Trường học phá lệ tổ chức nghi thức đón tiếp long trọng như vậy khẳng định là coi trọng bọn họ, cũng là điều mà bọn họ có thể tự hào và lấy làm sĩ diện.
Đương nhiên lúc này bọn họ cũng không bị vinh dự kia che lấp đầu óc. Bọn họ cũng hiểu được người thật sự tạo ra vinh dự này chính là Trương Dương, người đang ngồi ở phía sau kia, nãy giờ vẫn không nói câu gì.