Thần Y Thánh Thủ

Chương 401: Tôi cảm thấy Thường Phong rất được



Phó giám đốc sở Ngưu ngồi đó không nói câu này, Giám đốc sở cũng không nói chuyện với ông ta nữa.

Giám đốc sở Cảnh sát họ Tôn, tên là Tôn Kỳ, Tôn Kỳ nhìn ông ta còn khẽ lắc đầu.

Những người khác nhìn ông ta đều có chút thông cảm.

Phó giám đốc sở Ngưu cũng sắp về hưu, ông ta muốn trước khi về thì giúp cháu mình tiến thêm một bước nữa, điều đến làm cục trưởng một phân cục nào đó…

Ông không có con cái gì, trong nhà cũng chỉ có mỗi đứa cháu này, hơn nữa còn nuôi nó từ nhỏ, tỏ ra rất cưng chiều.

Người xung quanh đều biết việc này, cho nên đối với phản ứng của ông ta thì cũng có thể hiểu được.

Tuy nhiên cũng chỉ là hiểu mà thôi, không ai giúp được ông ta cả.

Cháu ông ta lần này không phải đắc tội với một mà là với hai vị công tử.

Chuyện này đến Giám đốc sở cũng chẳng làm gì được, đừng nói đến một Phó giám đốc sở như ông ta.

Hơn nữa, nghe cấp dưới nói, thằng cháu này của ông ta muốn cưỡng hiếp thiếu nữ trong phòng làm việc, nếu đúng là như vậy thì không chỉ đơn giản là bị thành thái giám, mà sau khi tỉnh dậy còn có thể bị tính sổ nữa.

Còn việc Tô Triển Đào đánh cháu của Phó giám đốc sở Ngô đến trọng thương thì tất cả mọi người đều xem nhẹ.

- Cốc cốc.

Cửa phòng họp bị gõ mấy tiếng, cửa phòng mở ra, một người dáng vẻ có chút kích động bước vào.

- Phó giám đốc sở, không xong rồi.

- Có chuyện gì thế, đừng nóng vội, có gì thì cứ từ từ nói.

Tôn Kỳ nhíu mày, người bước vào chính là Phó chánh văn phòng của sở Cảnh sát, bình thường rất điềm đạm, nhưng lần này thì vẻ rất hoảng hốt.

- Chủ nhiệm Chu ở Văn phòng UBND tỉnh đích thân đến, sắc mặt ông ta rấy khó coi, đang chờ anh ở ngoài.

Vị phó chánh văn phòng này liền nói.

Chuyện mà bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra, người này đến đây là vì việc gì thì một thằng ngốc cũng có thể nghĩ ra được.

Họ trực tiếp đến đây, phỏng chừng đã biết thân phận của Ngưu Tiền, cũng biết được Phó giám đốc sở Ngưu có liên quan đến y.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tôn Kỳ gật đầu, ánh mắt của Phó giám đốc sở Ngưu thì có chút phức tạp.

Quan lớn một cấp đè chết người, chỉ có điều người đến cấp còn cao hơn mình, điều này áp lực của ông ta quả thực không phải là giả.

Xem ra mọi người đều như nhau cả, bất luận là chuyện gì, người có liên quan đến mình không ổn thì đều sốt ruột.

Tôn Kỳ rất nhanh xuống tiếp vị Chánh văn phòng họ Chu này. Khi ông đi rồi, những người khác không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Vụ này, những người khác không dám tự làm chủ.

Trong giờ tạm nghỉ giữa cuộc họp. Ở gian phòng khác, Triệu Dân đang cung kính đứng trước Trương Khắc Cần.

Trương Khắc Cần ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm một cây bút, không ngừng lăn qua lăn lại, đây là một thói quen của ông ta, thói quen này chứng minh hiện tại tâm trạng của ông ta không kém.

- Anh nói, bên kia cử Chu Minh đến?

Một lát sau, Trương Khắc Cần mới ngẩng đầu cười hỏi.

- Vâng, tôi đã xác định rồi, Chu Minh chắc đã đến sở Cảnh sát rồi.

Triệu Dân lập tức gật đầu, chuyện hôm nay xảy ra ở phân cục cảnh sát cũng đã truyền đến chỗ này. Nghe nói Trương Dương cũng bị liên lụy vào cho nên ông ta không dám chậm trễ, ngay lập tức kể lại tỉ mỉ cho Trương Khắc Cần.

- Thiệu Cường vẫn rất cẩn thận, xem ra ông ta vẫn chưa có ý định ép bên kia vào chỗ chết.

Trương Khắc Cần cười nói, Trương Dương thì nhẹ nhàng gật đầu.

Ông ta hiểu những lời này của Trương Khắc Cần có ý gì, Tô Thiệu Cường lần này xử lý quả thật vẫn rất cẩn thận.

Con trai mình bị trói, bình thường đích thân đi xuống hỏi tình hình cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là người thân của mình, cho dù mình không đi được thì cũng nên cử thư ký đi.

Để cho chủ nhiệm văn phòng đi, tuy nói cũng thể hiện sự coi trọng đối với việc này, nhưng có vẻ mang việc nhà nước quá.

Tuy nhiên Trương Khắc Cần có thể hiểu được ông ta, hai người bọn họ mới đến không lâu, làm việc phải cẩn thận một chút cũng tốt, ít nhất không bị người khác nói ra nói vào.

Trương Khắc Cần ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:

- Triệu Dân, cậu cũng đi sang sở Cảnh sát đi, đường đường là chính ủy của cục Cảnh sát mà lại có hành vi man rợ như vậy trong phòng làm việc của mình, sở Cảnh sát phải chịu trách nhiệm.

- Vâng, tôi lập tức đi ngay.

Triệu Dân hơn rùng mình, lập tức xoay người đi, ông ta phải nhanh chóng đi đến sở Cảnh sát.

Người với người chính là không giống nhau, cùng là liên quan đến con mình nhưng hai vị đại lão lại có sự phản ứng khác nhau.

Tô Thiệu tỏ ra vô cùng cẩn thận, chỉ cử một vị giám đốc sở, mục đích cũng có thể đạt được như vậy, nhưng cũng khiến cho người ta nhìn ra được cá tính của ông.

Trương Khắc Cần thì khác, trực tiếp cử thư ký của mình xuống, có lẽ cấp bậc của Triệu Dân không bằng vị chủ nhiệm Chu kia, nhưng thân phận mà ông ta đại diện thì lại khác, ông ta đi thì chẳng khác gì Trương Khắc Cần trực tiếp hỏi chuyện này cả.

Một bên đại diện cho việc nhà nước, còn một bên là việc riêng, ý nghĩa tự nhiên là bất đồng.

Trong sở Cảnh sát, Chủ nhiệm Chu nghe xong Tôn Kỳ báo cáo, lúc này mới nói mấy câu xã giao rồi cáo từ.

Hai người bọn họ cũng coi như là người quen cũ, chỉ có điều chuyện lần này có liên quan đến con trai của cấp trên, ông cũng không dám nói gì nhiều với Tôn Kỳ, tuy nhiên ông cũng ám thị rằng chuyện lần này thủ trưởng rất phẫn nộ.

Đích thân tiễn Chủ nhiệm Chu ra cổng, Tôn Kỳ thở dài, chuẩn bị quay lại phòng họp, chuyện lần này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng vì đương sự có thân phận khác nhau, cho nên chỉ có thể đích thân ông xử lý.

- Giám đốc sở Tôn.

Tôn Kỳ mới đi được vài bước đã có người gọi tên ông, quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện chiếc xe có rèm che đang dừng lại, Triệu Dân đang cười với ông.

- Bí thư Triệu, anh đến có việc gì không.

Lời này của Tôn Kỳ chẳng khác gì vô nghĩa, Triệu Dân vì sao đến thì ông biết rất rõ.

Chỉ có điều ông phải nói như vậy để che dấu sự khiếp sợ trong lòng.

- Tôi đi ngang qua nơi này, nghe được một việc, cho nên muốn đến chỗ anh hỏi lại một chút, cũng may mà gặp được anh.

Xe dừng lại, Triệu Dân cười ha hả, xuống xe vẻ rất tự nhiên.

Nói vậy, đồng nghĩa với việc vì chuyện riêng mà đến, khác với Chủ nhiệm Chu đến với thân phận của việc công.

Triệu Dân vừa nói như vậy, Tôn Kỳ lại không dám chậm trễ, lập tức dẫn Triệu Dân đi vào phòng làm việc của mình.

Ở phòng họp bên kia, mọi người không khỏi ngạc nhiên. Chủ nhiệm Chu vừa đi thì thư ký Triệu lại đến, hai vị này đến vì việc gì chẳng cần phải nói mà ai cũng hiểu.

Một số ngời, càng thêm đồng cảm nhìn Phó giám đốc sở Ngưu.

Hai vị này, có một vị ra mặt đã đủ phiền phức rồi, lần này xuất hiện cả hai vị.

Đặc biệt vị xuất hiện sau này, bí thư đích thân ra mặt, điều đó đồng nghĩa với việc đại lãnh đạo đang rất quan tâm, bọn họ không dám có sự chậm trễ nào.

Cháu của Phó giám đốc sở Ngưu, lần này phỏng chừng ai cũng không bảo vệ được rồi.

- Giám đốc sở Tôn, tôi nghe nói trong hệ thống cảnh sát, có người thuộc tầng lớp lãnh đạo mà lại công nhiên vu oan hãm hại người như vậy, lại còn đem người ta nhốt vào trong phòng hành hung nữa chứ, tôi có chút không tin vì vậy mới đến hỏi.

Triệu Dân sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề luôn.

- Là đúng có chuyện như vậy, tuy nhiên rốt cuộc chuyện thế nào thì còn chưa điều tra rõ ràng, tuy nhiên anh cứ yên tâm, tôi tin rằng kết quả sẽ có nhanh thôi, khi có kết quả thì tôi sẽ thông báo cho anh ngay.

Triệu Dân nghe một cách rất cẩn thẩn thận, còn muốn suy đoán ý tứ trong đó.

Ông biết rõ, Triệu Dân lần này đến đây thay cho ai?

Tuy là gián tiếp như vậy, nhưng vẫn khiến cho Tôn Kỳ cảm thấy áp lực.

Triệu Dân sửng sốt, thốt lên:

- Thực sự có chuyện như vậy, điều này cũng thật sự rợn người rồi, coi trời bằng vung như vậy, đây là thổ phỉ chứ đâu phải cảnh sát.

Triệu Dân ở đó kêu lên, biểu hiện có chút khoa trương, trong lòng Tôn Kỳ càng khổ hơn.

Triệu Dân càng nói càng nặng, chứng minh việc này được vị kia rất quan tâm, Tôn Kỳ hiện tại thì thấy khó chịu giống như bị một cây kim lớn châm vào người.

- Thật là đáng sợ, Giám đốc sở Tôn, chuyện này anh định giao cho ai điều tra?

Triệu Dân sau khi thể hiện phẫn nộ, đột nhiên lại đi hỏi Tôn Kỳ về chuyện nội bộ của cảnh sát như vậy.

Tôn Kỳ bị ông ta hỏi có chút không hiểu ra sao, nhưng ngoài miệng không dám ngừng, lập tức nói:

- Anh Triệu, tôi cũng đang nghĩ chuyện này, anh đã nghe nói chuyện này rồi, anh cảm thấy điều tra như thế nào là thích hợp nhất?

Trong lòng Tôn Kỳ thấp thỏm, Triệu Dân hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì, dù sao cũng là chuyện nội bộ của sở Cảnh sát.

Chẳng lẽ vị kia không tin tưởng sở Cảnh sát bọn họ mà muốn nhúng tay vào hay sao? Những điều này không đúng với quy định chút nào, tuy nhiên người ta là lãnh đạo, như vậy thì họ cũng không làm gì được.

Còn có một điểm, thực ra là như vậy, giám đốc sở như ông cũng sắp chấm dứt rồi.

- Đây là công việc của các anh, sao lại hỏi tôi?

Triệu Dân cười khẽ một tiếng, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tôn Kỳ, nói tiếp:

- Tuy nhiên nếu ông hỏi thì người ngoại đạo như tôi cũng nói lên suy nghĩ của mình. Tôi nghe nói đồng chí Thường Phong ở phòng Giám sát rất tốt, tuổi trẻ lại có năng lực, lại còn là tâm phúc của Giám đốc sở Tôn nữa, tôi cảm thấy cậu ấy không tồi, nhất định có thể điều tra rõ chuyện này.

Đương nhiên, đây chính là quan điểm cá nhân của tôi, sắp xếp công việc như thế nào, thì đó là trọng trách của Giám đốc sở Tôn, tuy nhiên đội ngũ cảnh sát cũng phải chỉnh đốn lại, có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy, chỉ ảnh hưởng đến hình hượng của lực lượng cảnh sát mà thôi, lãnh đạo cũng nghe nói chuyện này, còn nói, để chuyện như vậy xảy ra thì sở Cảnh sát phải chịu trách nhiệm.

Triệu Dân nói xong liền đứng dậy, những điều cần nói thì cũng đã nói rồi, không phải tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Thấy ông ta đứng dậy, Tôn Kỳ liền hiểu được, cho nên cũng đứng lên tiễn khách.

Khách khí tiễn Triệu Dân xong mới bước quay lại, trong lúc bất tri bất giác, người anh ta còn toát cả mồ hôi lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.