Thần Y Thánh Thủ

Chương 445: Bệnh không đơn giản



Trong sân có tổng cộng tám người, ngồi ở ghế giữa là một ông lão đang mỉm cười nói chuyện với Trương Khắc Cần.

Chỉ cần nhìn là biết chắc chắn ông lão đó chính là ông Tề.

Triệu Dân xuống xe trước, sau đó đi tới bên cạnh xe của Trương Dương. Mọi người trong sân đều tập trung chú ý tới hai chiếc xe này.

- Ông Tề, Trương Dương đã tới rồi, ông cứ yên tâm để cho cậu ấy khám và chữa bệnh cho ông.

Trương Khắc Cần mỉm cười nói rồi khom người xuống hướng về phía ông cụ, trong sân mọi người quay lại nhìn, ngoài Trương Khắc Cần và Thái Triết Lĩnh thì vẻ mặt ai nấy đều không dấu được sự tò mò.

Ngay cả ông Tề cũng như vậy.

Ông Tề năm nay đã bảy mươi ba tuổi rồi, tục ngữ thường có câu "Bảy mươi ba tuổi, tám mươi tư tuổi, Diêm Vương không đón thì mình cũng tự đi", các cụ cho rằng hai cái tuổi này là rất khó vượt qua được.

Lại đúng là cái cái tuổi năm nay của Ông Tề, vừa đầu năm đã gặp bệnh nặng, mọi người trong nhà vì thế đều rất lo lắng cho ông cụ.

Trước đây không lâu, Tề gia nghe nói bệnh cũ của ông Kiều tái phát, cũng đều vô cùng lo lắng. Ông Kiều và ông Tề là cùng thế hệ với nhau, mà tính ra thì ông Kiều còn ít tuổi hơn một chút, không ngờ bệnh nặng nói đến là đến.

Thời gian bệnh cũ của ông Kiều tái phát, chính ông Tề cũng vô cùng quan tâm đến bệnh tình của bạn, gần như ngày nào cũng qua hỏi thăm.

Khi biết ông Kiều không thể qua khỏi, ông Tề đã vô cùng buồn rầu nói với con cháu rằng một người bạn già sắp không qua khỏi, biết đâu tiếp theo sẽ đến lượt ông ta.

Khi ông Tề đợi chờ tham dự tang lễ của ông Kiều thì có một tin bất ngờ lại xuất hiện.

Các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đều bó tay, không cứu được ông Kiều, nhưng lại có một bác sĩ trẻ không những đã cứu sống được ông Kiều mà còn hoàn toàn chữa khỏi bệnh.

Tin tức này không chỉ khiến ông Tề mà cả mọi người bên cạnh đều bất ngờ, ngay lập tức đám con cháu ông Tề đi tìm hiểu về danh tính vị bác sĩ tài giỏi này.

Trong quá trình tìm hiểu họ bất ngờ biết được, Ngô Yến- cháu gái của ông Ngô đã từng được vị danh y này chữa bệnh, mặc dù đã được chuẩn đoán là không thể chữa khỏi nhưng bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều, đã vài năm rồi mà không vấn đề gì nữa.

Ông Ngô không thuộc bên chính trị, nhưng tên tuổi ở trong nước cũng rất lừng lẫy, nên rất nhiều người biết đến bệnh tình của cháu gái ông ấy.

Hai trường hợpnày khiến mọi người của Tề gia không còn do dự gì nữa, về sau lại biết quan hệ giữa Trương Dương và Trương Khắc Cần nên lập tức tìm đến Trương Khắc Cần nhờ giúp đỡ, mời Trương Dương qua nhà thăm bệnh tình của ông cụ. Dù thế nào thì họ cũng hi vọng chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho ông Tề.

Vì thế họ mới gặp mặt Trương Khắc Cần, sau đó đã nói chuyện định ngày hẹn gặp Trương Dương.

Ông Tề gật gật đầu hướng về phía Trương Khắc Cần, ông cũng không nói một lời nào nhưng sự tò mò hiện rõ trên mặt.

Ông cũng muốn thử xem người đã mang đến sự hồi sinh cho người bạn cũ của mình, để xem hình dáng bác sĩ Trương Dương được mệnh danh là thần ý rốt cục trông như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Trương Dương, đã tới rồi.

Triệu Dân thấy Trương Dương vẫn chưa xuống xe, bèn gõ cửa kính xe, nói nhỏ một câu.

- Tôi biết rồi, chờ tôi một chút.

Trương Dương hạ cửa kính xuống một chút, nói nhỏ, Triệu Dân nhìn hắn có chút thắc mắc rồi cũng chỉ gật đầu nghe theo.

Nếu không có Trương Khắc Cần ở đây thì mọi chuyện sẽ đều tốt, nhưng lại có Trương Khắc Cần ở đây, Trương Dương đang thật sự lo lắng cảm xúc sẽ không tuân theo ý muốn của mình, nên nhất định hắn phải chuẩn bị tinh thần một chút.

Cũng may là bây giờ hắn đang ở trên xe, Trương Khắc Cần thì ở trong sân, hắn không cố ý nhìn nhưng cảm xúc trong lòng thì đi ngược lại.

Trong sân, mọi người đều rất hiếu kỳ.

Trương Dương đã đến được một phút rồi, vẫn không xuống xe mà đỗ xe ở một bên, con trai của Ông Tề, Tề Chấn Quốc, từ từ đến gần Trương Khắc Cần.

- Khắc Cần, có chuyện gì vậy?

Tề Chấn Quốc có khuôn mặt chữ điền, cao một mét bảy, mét tám, nhìn rất cương nghị. Trước mắt, y đang công tác ở thủ đô, cấp bậc không cao nhưng quyền lực lại không nhỏ, hơn nữa so với Trương Khắc Cần thì còn trẻ hơn, có cơ hội phát triển nhiều hơn.

- Tôi không biết, để tôi đi xem thế nào!

Trương Khắc Cần cũng có chút hoài nghi, nhẹ phẩy chiếc vạt áo, chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình hình.

- Để cháu đi cho.

Thái Triết Lĩnh đứng ở bên cạnh, nghe được câu chuyện của bọn họ nên giành đi ra ngoài trước.

Thái Triết Lĩnh đã ra trước rồi, Trương Khắc Cần đứng yên tại đó, chờ Thái Triết Lĩnh xem kết quả thế nào.

Tề Chấn Quốc thì gật đầu, y biết là người cháu trai họ này cũng chơi với Trương Dương, vì rất nhiều tư liệu về Trương Dương lúc trước đều là do Thái Triết Lĩnh cung cấp đó thôi, lần này nhà họ Thái có ý mời Thái Triết Lĩnh đến cũng một phần là do nguyên nhân này.

- Trương Dương, có chuyện gì vậy, đã tới rồi sao vẫn không xuống xe?

Thái Triết Lĩnh không gõ cửa xe, trực tiếp kéo cửa sau xe vào ngồi, lúc này Trương Dương đang ngồi ở ghế lái, còn ngồi ghế lái phụ là Long Phong.

Nguyên nhân vì sao Trương Dương không đi vào thì chỉ có Long Phong là biết một phần.

- Ta có chút kích động, muốn bình tĩnh một chút.

Trương Dương lắc đầu cười gượng, hắn cũng không thể nói cho Thái Triết Lĩnh biết rằng, cha hắn đang ở đây và hắn không muốn gặp ông ta.

- Kích động? Đừng có giỡn nữa, Trương Dương, nhanh nhanh xuống xe đi, mọi người đang chờ một mình cậu thôi đấy.

Thái Triết Lĩnh có vẻ ngạc nhiên hơn, rõ ràng hắn không tin lời nói của Trương Dương nên lại giục một câu nữa.

Trương Dương trùng xuống, quay đầu lại nói với Thái Triết Lĩnh:

- Tôi thật sự có chút kích động, như vậy thì khám bệnh sẽ không chính xác, thế này đi, cậu mời Ông Tề tới một căn phòng yên tĩnh, không có ai rồi tôi đến, lúc tôi khám bệnh, chỉ có cậu và Long Phong có thể vào cùng, tuyệt đối không cho những người khác vào.

- Phòng thì không thành vấn đề, nhưng chỉ có mấy người chúng ta có ổn không, hay là để cho cậu tôi vào cùng?

Lần này thì Thái Triết Lĩnh cũng không còn hoài nghi gì nữa, chỉ có một nghi ngờ thoáng qua, trong một vụ tai nạn giao thông, anh ta đã từng thấy Trương Dương giúp đỡ và chữa bệnh, chứ chưa từng thấy Trương Dương xem bệnh cho ai nữa.

- Có thể, tối đa là hai người các anh, nhiều hơn nữa thì không được.

Trương Dương lập tức gật đầu, hắn yêu cầu như vậy cũng là chỉ muốn tránh gặp Trương Khắc Cần, nếu Trương Khắc Cần đi cùng, đừng nói là khám bệnh, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không làm được, chỉ có thể đứng đó mà kìm hãm cảm xúc tiêu cực mà thôi.

- Được, tôi lập tức đi sắp xếp ngay.

Thấy Trương Dương đồng ý, Thái Triết Lĩnh cũng không nghĩ được nhiều, tự mở cửa xe rồi đi xuống.

Nhìn Thái Triết Lĩnh có thể tự do lên xuống xe của Trương Dương, Triệu Dân cũng có chút hâm mộ, tuy nhiên Triệu Dân cũng không thể giải thích được, dám chắc người này và Trương Dương đã có quen biết.

Xem ra người này là người nhà ông Tề, Triệu Dân này cũng có chút khâm phục Trương Dương, hạng người nào cũng đều có quen biết.

Thấy Thái Triết Lĩnh quay lại, Trương Khắc Cần và bọn họ đều nhíu lông mày lại.

Khi nghe Thái Triết Lĩnh yêu cầu, Trương Khắc Cần cũng ngẩn người ra, lông mày của ông ta càng nhíu chặt hơn.

Ông ta có thể hiểu rằng, Trương Dương làm như vậy là để tránh mặt ông ta, Trương Dương không muốn gặp mặt ông ta.

- Chấn Quốc, yên tĩnh là môi trường tốt để khám bệnh, Trương Dương có thói quen như vậy cũng là điều tốt.

Trương Khắc Cần quay đầu lại, trên mặt lộ rõ sự vui mừng. Trước khi nghe câu nói đó, Tề Chấn Quốc còn do dự, nhưng vừa nghe xong thì ngay lập tức hắn không do dự nữa, gật đầu đồng ý.

Những người bên cạnh Ông Tề lập tức đi chuẩn bị phòng, Trương Khắc Cần không nói gì nữa, chỉ đứng đó cùng ông Tề.

Sau một hồi thu dọn căn phòng đẹp đẽ, Tề Chấn Quốc tự mình đưa ông Tề vào phòng trước, lúc này Thái Triết Lĩnh mới chạy tới mời Trương Dương.

Thấy bọn họ đã vào phòng hết, cuối cùng Trương Dương cũng xuống xe.

Mọi người đứng ở trong sân, ngoại trừ Trương Khắc Cần, thì đều là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương. Khi nhìn thấy Trương Dương thật sự còn trẻ tuổi như vậy, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

Lúc trước điều tra thì được biết Trương Dương còn là một sinh viên. Nhiều người tỏ ra không tin, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Trương Dương rồi, thì không thể không tin được.

Trương Dương đi trước. Thái Triết Lĩnh theo sát phía sau, Long Phong ôm Tia Chớp theo sau nữa, Triệu Dân vẫn chờ Trương Dương xuống xe nên đành bất đắc dĩ đi sau cùng.

Gã có vẻ hơi ấm ức một chút, vẫn nhất định đứng chờ ở đây để đưa Trương Dương đi vào, không nghĩ rằng Trương Dương xuống xe mà lại chẳng để ý đến gã.

Lúc đi ngang qua sân, đầu của Trương Dương cũng không ngoảnh sang hai bên dù chỉ một chút, dường như là không nhìn thấy Trương Khắc Cần.

Ánh mắt của Dương Khắc Cần thì mang một màu ảm đạm. Quả đúng như suy đoán của ông ta, Trương Dương thật sự muốn tránh mặt ông.

- Sếp!

Triệu Dân đi tới trước mặt Trương Khắc Cẩn, nói nhỏ.

- Tôi không sao, cậu chờ ở đây, tôi đi về trước, có chuyện gì thì báo cho tôi biết!

Trương Khắc Cần rũ tay áo, bỏ Triệu Dân ở lại rồi tự mình rời đi. Vừa rồi ông ta cũng đã nói chuyện với ông Tề, về thì cũng không cần chào tạm biệt.

Công việc của ông ta cũng rất bộn bề, lần này cũng là thu xếp lắm mới rảnh, không có cách nào ở bên khi ông Tề khám bệnh. Trương Dương đã đến đây rồi, ông ta cũng không có lí do gì mà ở lại nữa.

Để lại công việc cho thư kí rồi tự mình đến đây, đủ để thể hiện tấm lòng của ông ta rồi.

Sau khi bước vào phòng, Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi lúc đi qua ngang sân, đúng là cảm xúc có chút dao động, nhưng là dao động rất nhỏ, vẫn thuộc vòng kiểm soát của hắn, với lại đi qua sân thì không sao.

Điều này chứng tỏ sức ảnh hưởng của Trương Khắc Cần đối với hắn là rất lớn, trước khi để chuyện này không có hướng giải quyết thì hắn phải tránh không để chạm trán Trương Khắc Cần.

- Xin chào cậu Trương, chuyện của ba cậu, tôi cũng đã nghe qua, y thuật thần kì của cậu đã được rất nhiều người khen ngợi.

Tề Chấn Quốc lịch sự bắt tay Trương Dương, không thể vì hắn trẻ tuổi mà có thái độ xem thường được.

Tuy nhiên ở tận đáy lòng y, quả thật vì tuổi của Trương Dương mà hơi thất vọng, mà cũng có quá nhiều hoài nghi, Trương Dương thật sự còn quá trẻ, vậy mà y thuật của hắn đã lợi hại như vậy, thật khó làm cho người ta tin được.

- Xin yên tâm, đã là bệnh nhân của tôi thì tôi đều hết sức cố gắng.

Trương Dương cười cười, sau khi đã thấy bình tĩnh trong lòng, không còn chút băn khoăn nào nữa, hắn liền đi tới bên cạnh ông Tề.

Ông Tề nằm lên một chiếc ghế, bên cạnh cũng kê một chiếc ghế bang để Trương Dương ngồi.

Trương Dương cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên.

Trương Dương không bắt mạch trước mà cẩn thận quan sát ông Tề phía đối diện một chút. Khi hắn nhìn ông Tề thì ông ta cũng nhìn hắn.

Nhìn một lát, lông mày Trương Dương chợt nhảy lên.

Ông Tề đã hơn bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, dù đã nhuộm thành màu đen nhưng xem ra khá phong độ.

Mặt ông Tề cũng có nhiều nếp nhăn, da cũng lốm đốm đồi mồi, ánh mắt hơi đục nhưng cũng khá sắc bén.

Đây cũng là đặc thù của thế hệ đi trước. trước kia bọn họ đều có địa vị cao, có uy nghiêm của bản thân, dù đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn còn, vẫn còn uy phong như ngày nào.

Nhìn một hồi, Trương Dương mới vươn tay cầm lấy cánh tay của ông Tề và bắt mạch.

Chỉ ấn tay một lát, Trương Dương nhíu mày lại thật chặt, nhìn thẳng vào mặt ông Tề một cách chăm chú.

Thực ra trước khi đồng ý với Trương Khắc Cần, Trương Dương cũng đã đoán được, người mời hắn ra mặt chữa bệnh nhất định không phải là bệnh gì đơn giản. bệnh lần này phức tạp hơn so với tưởng tượng của Trương Dương một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.