Cả buổi chiều, ở trường ngựa tỏa sáng nhất chính là Truy Phong.
Đáng tiếc Truy Phong đối với những thứ đó đều không ưa, cuối cùng Long Phong dẫn nó ra rừng cây phía sau chơi, có nó, người khác ở trường ngựa cũng khó chơi vui.
Sau khi Truy Phong rời khỏi, mọi người cuối cùng mới vui chơi được.
Hoàng Hải, Long Thành đều có ngựa gửi nuôi ở trong này, đáng tiếc sau khi Hoàng Hải nhìn con ngựa có giá trị sáu trăm ngàn nhân dân tệ của mình xong, trong lòng không khỏi đi so sánh với Truy Phong của Trương Dương.
So tới so lui, sau cùng bất đắc dĩ thở dài.
Ngựa của mình, ở phương diện nào cũng không sánh bằng Truy Phong, điều này làm cho anh ta thấy mình thấp xuống không ít khi cưỡi ngựa.
Vội vàng cưỡi vài vòng, anh ta liền xuống ngựa nghỉ ngơi.
Tô Triển Đào và Vương Thần thì lại chơi rất vui vẻ, Vương Thần rất ít tới đây, lần đầu tiên cưỡi ngựa nên cảm giác có chút mới mẻ, không vì Truy Phong xuất hiện mà ảnh hưởng đến mình.
- Cô nàng của cậu đâu? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Lúc nghỉ ngơi, Tô Triển Đào cười ha hả đưa cho Trương Dương một chai nước, bọn họ quen biết từ sớm, cảm tình cũng khá tốt.
- Về nhà, nhà cô ấy ngay tại Hàng thành, vừa mới tới đã vội về ngay, nếu không vì sợ mất mặt, không muốn vừa tới đã về, hôm nay tôi cũng đi!
Tô Triển Đào nhận chai nước, uống hơn nửa chai, anh ta là người mới tập tành cưỡi ngựa, nên việc học cưỡi ngựa cũng rất mệt.
Trong thời gian ngắn, mồ hôi toát ra không ít.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi thêm gì.
Nhà Dương Linh ngay tại Hàng thành, lúc còn ở Hỗ Hải, Tô Triển Đào được Dương Linh dẫn đến Hàng thành ra mắt cha mẹ vợ tương lai, ấn tượng để lại của họ Tô với Dương gia cũng không tệ lắm.
Hiện giờ tình cảm của hai người đã xác định và sắp đính hôn, Hàng thành được xem như nhà của Tô Triển Đào rồi.
Hai người tán gẫu không bao lâu, Vương Thần và Lý Á chạy tới, hai người đó cũng cưỡi ngựa, Vương Thần còn ở chỗ Cận Vệ Quốc đặt một con ngựa.
Con ngựa này có giá bốn trăm năm mươi ngàn, là giá vốn Cận Vệ Quốc để lại cho anh ta, ngựa không có ở trường ngựa, giờ còn đang ở Âu Châu, anh ta chọn mua qua hình, ưng ý rồi mới xuống đơn đặt hàng.
Bình thường, người thích ngựa, mua ngựa đều sẽ cố ý đi xem qua. Chỉ có Vương Thần do thích giải trí nên cái gì cũng không cần xem, xem hình là được.
Chơi cả buổi trưa, lúc chạng vạng tối, bọn họ mới rời khỏi.
Khi tới bọn họ có mười mấy người, khi về thì không nhiều như vậy, ngoại trừ Tề Hành và một người khác ra, bọn Cận Vệ Quốc đều ở lại.
Bọn họ còn có việc khác ở trường ngựa, buổi tối cũng không cùng bọn họ đi chơi tiếp, hôm khác sẽ mở tiệc chiêu đãi bạn bè đến từ Trường Kinh.
***
Cách ngã ba đường từ Trường ngựa về nội thành không xa. Ven đường có một chiếc xe tải cỡ trung đang dừng.
Trên ngã ba đường, còn có một chiếc xe khác, hai chiếc đều không tắt máy, người trên xe cẩn thận nhìn về phía sau.
- Đến rồi!
Trong xe đột nhiên vang lên một câu từ bộ đàm, người lái xe tải lập tức tắt máy, đi tới phía trước, xe chạy chầm chậm qua.
Thời điểm khởi động xe, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, chú ý xem tình hình phía sau.
Không lâu, phía sau có một đoàn xe chạy tới, đi đầu là chiếc Audi, còn lại có Land Rover và BMW, tất cả đều là xe sang trọng.
Sau cùng, là chiếc Hummer do Long Phong lái, Truy Phong đang nằm ở trong chiếc Hummer này.
Đoàn xe chạy không nhanh, dẫn đầu là xe Tề Hành, chạy rất chậm, ai cũng không để ý đến chiếc xe tải cỡ trung đang thong thả chạy ven đường kia.
Vừa qua khỏi ngã ba đường không lâu, chiếc xe tải đột nhiên tăng tốc, nằm chắn ngang trên đường.
Tề Hành vội vàng giẫm phanh, nhưng chiếc Audi của anh ta vẫn đụng phải, một âm thanh phát ra.
Mấy chiếc xe phía sau cũng thắng gấp, may mà kỹ thuật lái xe của những người này cũng không tệ, xe lại là xe tốt, nên không đâm vào nhau.
- Có chút không ổn, không nên xuống xe!
Tề Hành không kịp kiểm tra đầu của mình, vội vàng lớn tiếng hô lên, chiếc xe vận tải này rất kỳ lạ khiến anh ta phát hiện ra chỗ không ổn.
Khi anh ta kêu to, phía sau có một chiếc xe thùng chắn tới, vừa lúc chắn chiếc Hummer của Trương Dương ở ngã ba đường.
Trên chiếc xe thùng, mười mấy người che mặt nhảy xuống, mỗi người trên tay không cầm búa thì cũng cầm côn và vũ khí.
Bên cạnh có một chiếc Santana màu đen chạy tới, trên xe có hai người, nhưng họ không xuống xe, chỉ ngồi bên trong lẳng lặng nhìn ra.
- Thiếu gia, con ngựa Vương kia sắp là của cậu rồi!
Xa xa một chút, vệ sĩ cười nịnh Từ Lãng nói, những thứ này đều do anh ta bố trí, cho đội xe chặn tại ngã ba đường, cướp mã vương, cho lên xe thùng, lập tức chở đi.
Người ngồi ghế sau của chiếc Santana màu đen, cả hai người bọn họ đều có súng lục, khi có súng, những cậu ấm này tuyệt đối không dám truy đuổi.
Kế hoạch vô cùng hoàn hảo, kín mít không chút kẽ hở, xác xuất thành công cũng cao vô cùng, nếu gặp phải người thường, có lẽ anh ta đã thực hiện được rồi.
Đáng tiếc, Trương Dương không phải người thường, Long Phong cũng không phải, Truy Phong càng không phải là động vật bình thường, nó là linh thú, rất hùng mạnh và đáng sợ.
Những người đó vừa mới bước xuống, liền vây xung quanh chiếc Hummer của Long Phong, vài người còn cầm búa phá cửa xe.
Những chiếc xe khác, bọn họ đến hỏi một tiếng cũng không dám.
Vương Thần, Lý Á đã xuống xe, tuy nhiên Long Thành nhanh hơn hẳn, Long Thành đã ở ngay phía trước Trương Dương, khi phát hiện không ổn liền lập tức nhảy xuống.
Tô Triển Đào, Hoàng Hải cũng xuống, Hoàng Tĩnh dường như rất sợ, sắc mặt tái nhợt ngồi trong xe, qua một lúc mới phản ứng, vội vàng xuống xe.
Những người này rõ ràng nhằm vào Trương Dương, kỳ thật cho dù không phải nhằm vào Trương Dương, thì cô cũng không cần lo lắng, có Trương Dương ở đây, đừng nói là những người này, kẻ thù có đến đông gấp trăm lần cũng không sao.
Đã như vậy cô còn gì lo lắng, hành động xuống xe chính là biểu hiện cụ thể, trốn ở trên xe là biểu hiện của kẻ yếu đuối.
Thấy mọi người đều xuống xe, Tề Hành bất đắc dĩ cũng xuống. Khi anh ta xuống, tài xế của chiếc xe vận tải chặn đường phía trước đã xuống xe chạy xa.
Xe phía trước chỉ có một người, tất nhiên phải chạy trước rồi, xe chắn lối đi của bọn họ là được.
- Bốp~!
Một người cầm ống sắt đến đập cửa xe của chiếc Hummer, ống sắt vừa mới đập xuống, đột nhiên một cảm giác rất nhẹ, cánh cửa không biết đã mở ra từ khi nào. Bên trong có người nắm chặt lấy ống sắt.
Thấy cửa tự mở ra, tài xế dám bước ra, trong lòng của anh ta thầm vui.
Đáng tiếc, niềm vui chỉ thoáng qua chưa kịp hân hoan thì liền cảm thấy thân thể của mình đột nhiên bay lên, chờ anh ta kịp phản ứng thì mới phát hiện, mình đã cách mặt đất hơn mười thước rồi.
Khoảng cách cao như vậy, tương đương với bốn năm tầng lầu, ngã xuống không chết cũng tàn phế.
Quá thất kinh, gã chỉ có thể gầm rú thê lương, vừa mới rống lên một tiếng, đột nhiên phát hiện hình như tiếng gầm rú không phải chỉ có một mình mình, kế tiếp không nói cũng hiểu, gã cảm thấy đau cả người, thân thể treo vắt vẻo trên một cành cây ven đường.
Sau khi hoàn hồn mới biết, chỉ nhúc nhích hai cái, đầu óc liền xây xẩm, tiếp theo là không biết gì cả.
Bị Long Phong ném đi, cho dù là vắt trên tàng cây, nhưng lực kia không nhẹ, vậy nên gã mới hôn mê.
Đây không phải người xui xẻo đầu tiên. Long Thành đã có mặt, hai người cầm vũ khí lập tức vây lấy anh ta.
Tuy nhiên, chỉ có hai người mà thôi, Long Thành là cao thủ nhất tầng trung kì, tác chiến vũ khí lạnh, đối phó với mười mấy bộ đội đặc chủng là chuyện dễ như trò chơi, hai người này không là gì cả trong mắt anh ta.
Anh ta bước vội đến, hai người vừa mới vung dao lên, liền bị anh ta cho hai quyền liên tục vào người.
Hai người kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, thổ huyết, hôn mê bất tỉnh.
Những người này bao vây tấn công xe của Long Phong và Trương Dương, mặc kệ hai người có thực lực như thế nào, Long Thành khó mà nhìn những người này hành hung, càng không cần phải nói Long Phong là bậc tiền bối của Long gia.
Khi anh ta ra tay, Lý Á cầm một cây gậy to lấy từ chỗ nào trên xe không biết, nhào về phía trước.
Còn có Vương Thần, trên tay cầm cái cờ lê cũng chạy tới.
May mà Hoàng Hải ở bên cạnh bọn họ, tóm lấy hai bên hai người.
Hoàng Hải không phải không muốn giúp, nhưng tại hiện trường căn bản không cần đến họ giúp, ai cũng rõ thực lực của Long Thành, còn có Trương Dương, về phần Long Phong, chỉ nhìn cách Long Phong nhàn nhã xuống xe, ném người như ném phi tiêu đã biết thực lực của anh ta cũng không thua kém.
Có mấy người bọn hắn, căn bản không cần bọn họ giúp, qua đó không khác gì thêm phiề.
Long Phong xuống xe, bên này Trương Dương cũng bước xuống, Truy Phong ở trong xe lớn tiếng kêu, đáng tiếc thân thể của nó quá lớn, đợi cửa sau mở ra, khi Truy Phong đi xuống, cuộc chiến đấu đã chấm dứt.
Tổng cộng có mười ba người, bốn người bị treo trên cây, sáu người nằm trên mặt đất, còn ba người rơi xuống rãnh nước thối ven đường.
Còn vũ khí của chúng, rơi vãi khắp nơi.
Trên chiếc Santana, hai người mắt mũi choáng váng, quá nhanh, thật sự là quá nhanh, bọn họ chưa kịp phản ứng gì, không ngờ cuộc chiến đã kết thúc.
Kết quả không như bọn chúng tưởng tượng, cướp mã vương xong lập tức rời khỏi, kết quả là người của chúng chưa kịp chạm vào mã vương đã bị đối phương quật ngã toàn bộ.
Cả quá trình diễn ra có một phút đồng hồ?
Sức chiến đấu hùng mạnh này, không chỉ khiến bọn Hoàng Hải trợn mắt há hốc mồm, hai người kia cũng bị dọa chết.
Mãi đến khi Long Phong đi về phía chúng, gã ngồi ở ghế phụ mới hoang mang móc súng ra, tài xế thì luống cuống đập vào xe.
Đáng tiếc gã càng vội, cửa xe lại càng không mở được.
- Đừng, anh đừng qua đây!
Gã phụ lái cuối cùng móc súng ra, có súng trong tay như giúp gã định thần, nhưng vẫn còn hoảng sợ kêu lên.
Long Phong dường như không nhìn thấy súng trên tay gã, trực tiếp đến trước cửa xe, giơ tay ra kéo, cửa xe bị anh ta kéo tung.
Một lực khổng lồ, khiến chiếc xe di chuyển một tí.
Khi anh ta làm những điều này, ánh mắt Trương Dương hơi trầm xuống, xoay người cưỡi lên Truy Phong, hai chân kẹp trên người Truy Phong, Truy Phong liền hóa thành một luồng màu trắng, trong nháy mắt chỉ còn là một điểm trắng.
Hoàng Hải vừa mới xoay đầu lại, thấy vậy đồng tử mắt như co lại, mọi sự chú ý dồn cả lên trên người của Long Phong, căn bản không hề phát hiện Trương Dương đã không còn ở đó.