Tính tới ngày hôm nay thì đã được một tuần, bốn tiếng và không rõ phút giây, Bạc Di buồn chán bước xuống giường, quăng cái balo_ vậy duy nhất cùng cô xuyên tới đây vào trong tủ. Xong xuôi lại bước ra ngoài, đón nhận ánh nắng không được mấy dịu dàng vào buổi sáng.
Có người nói với cô, một khi không thay đổi được thì hãy tận hưởng nó, dù cho đau đớn cũng phải tận hưởng, bởi vì nó là của mình.
Cô ban đầu nghe thấy liền bĩu môi bảo kẻ đó là keo kiệt, nhưng xem ra bây giờ cô cũng là một kẻ keo kiệt đang tận hưởng những sự mới mẻ mà nếu cho cô lựa chọn, cô sẽ không bao giờ chọn lựa.
"Sư tỷ."
Ai đó thảng thốt hét lên, cô ngay lập tức quay đầu lại, phát hiện một thanh kiếm đang xé gió bay về phía mình.
"Ai ngăn nó lại coi!!"
Cô hét lên, liền cảm nhận có một hơi ấm bao phủ lấy mình, ngay tức khắc tránh được đường kiếm chí mạng.
Bạc Di ở trong lòng người đó run rẩy. Mẹ ơi, tim tôi đâu rồi???
"Sao không tránh?"
"Hả?"
"Có phải muội không tránh được đâu?"
Vương Thần tức giận hét vào mặt cô. Nếu lúc nãy hắn không kéo cô ra khỏi đường kiếm đó thì cứ thế đứng yên cho nó đâm xuyên qua đúng không? Muốn chết tới vậy đúng không?
"Hả?" Bạc Di đang từ từ hoàn hồn, khó xử nhận ra mình còn không phải là người gây ra lỗi thì tại sao lại bị la "Muội không tránh được thật mà."
Câu nói thật lòng của cô ngay tức khắc chọc giận Vương Thần, hắn nghiến răng ken két, đứng bật dậy nhìn các đồ đệ của Vạn Các mà hét lớn: "Ở đây không phải là chỗ cho các người luyện kiếm, cho nên sau này hãy tránh xa chỗ này ra! Sư tỷ của các người bảo là không tránh được kiếm, vậy thì tuyệt đối không được đưa kiếm lại gần muội ấy."
Bộ dạng hung hăng của hắn đây là lần đầu tiên bọn họ được nếm trải, cho nên vừa lúng túng vừa lo sợ. Cho nên không ai nói với ai câu nào liền cúi chào hắn rồi tản đi chỗ khác lánh nạn.
"Được rồi, không còn kiếm, không chết được."
Hắn vô thức lẩm bẩm, cô cũng vô tình nghe thấy.
Chậc, hắn ta thật sự là yêu thương Thất Di quá nhiều, nhưng tiếc thay cô lại không phải người đó, hắn giành tình cảm cho cô chính là vô ích cùng oan uổng.
"Sao còn không mau đứng lên?"
"Biết rồi mà."
Cô khó chịu phủi phủi chiếc áo mình đang mặc, thầm trách sao mà nó rườm rà quá đi.
"Muội giận ta sao?"
"Không có, nhưng mà muội thật sự là không né được."
Vương Thần định an ủi cô, nhưng thấy cô vẫn cố chấp liền quay về cảm giác tức giận ban đầu.
"Ta không cho muội chết có nghe không?"
"Muội thật sự không có muốn chết, mà là không né được!"
Hắn bật cười: "Đùa ta sao? Võ công muội cao thế nào mà lại không né được? Có nói dối cũng hãy nghĩ câu nào thông minh một chút."
Bạc Di biết mình có cãi nữa cũng vô ích, trực tiếp xoay người đi chỗ khác, uất ức đến không nói thành lời.
"Tôi rõ ràng là Bạc Di, là bác sĩ vĩ đại đó các người có biết không?? Tôi không có một chút kiến thức nào về võ thuật, nhưng lại biết rất nhiều về y thuật đó có biết không?? Tôi có bạn trai, em trai và muốn quay về nhà. Cuộc sống này đáng chán lắm rồi! Nếu không phải cả ba kiếp đều là bi ai, đoản mệnh, tôi cũng không hoán đổi vị trí của tôi hiện tại với kiếp trước của mình đâu. Thất Di của mấy người căn bản là không còn ở đây!!"
Than vãn xong liền ngay lập tức ném một cục đá thật to xuống dưới hồ, không hề để ý rằng từ đầu đến cuối đều có người đi theo mình, cũng từ đầu đến cuối nghe hết mọi chuyện.
Cả người hắn run rẩy kịch liệt, cả hai tai đều ù đi chẳng nghe thấy gì nữa, miệng khô khan cực lực bật thành tiếng: "Muội nói ai không còn ở đây? Di, muội nói ai không còn ở đây?"
Hắn lập lại, cả câu nói đều chứa đầy hy vọng cùng níu kéo, đây là Thất Di của hắn, là ngọc bảo mà hắn yêu thương trân trọng, chưa một khắc nào muốn tổn thương, cũng không khắc nào muốn Thất Di biến mất. Ban nãy chính là hắn nghe lầm! Đúng rồi, là nghe lầm! Không phải sự thật!
Bạc Di cũng không ngờ thân phận mình bị phát giác nhanh như vậy, cũng không muốn nhẫn tâm lừa dối hắn nữa, làm uổng phí đi thứ tình cảm mãnh liệt của hắn, cho nên cô muốn nói thật.
"Muội không phải Thất Di, mà muội là kiếp sau của cô ấy. Thất Di chính xác là đã chết khi cắt cổ tay tự vẫn, sư phụ Cung Bá vì muốn cứu sống cô ấy cho nên đã hoán đổi vị trí của muội và Thất Di, căn bản mà nói cũng chính là cứu sống muội một mạng, cho nên, muội là Bạc Di, không phải là Thất Di người huynh yêu."
"Không phải." Hắn vô lực lắc đầu, không hề tin những gì mà mình nghe thấy. Hắn thở dốc, khuôn mặt anh tuấn phi thường chảy đầy mồ hôi, lạc lõng biến thành một tầng sợ hãi.
Bạc Di thở dài.
"Muội nói dối, muội không muốn ta thay thế vị trí của Hàn ca yêu thương muội cho nên mới nói dối có đúng không? Đừng nói dối ta, xin muội, chỉ cần một tiếng bảo ta tránh xa muội ra ta liền làm theo, chỉ cầu muội đừng nói dối, ta không chịu được!"
Viền mắt của hắn đỏ lên vì thống khổ, hai tay không tự chủ liền lắc mạnh Bạc Di cầu cô nói sự thật, hắt thật sự không chịu nổi nếu người trước mặt hắn không phải Thất Di, người mà hắn nguyện cả đời yêu thương.
Nhưng Bạc Di không để hắn có một chút hi vọng nào, liền tàn nhẫn gạt bỏ đi: "Vậy huynh nói cho muội nghe, muội có chỗ nào giống Thất Di của huynh ngoại trừ khuôn mặt không?"
Tôi không biết võ công, nhưng Thất Di của huynh thì biết.
Tôi không sợ đau, nhưng Thất Di của anh thì sợ.
Tôi không có dịu dàng chân ái, nhưng Thất Di của huynh thì có.
Vậy nói đi, ngoài khuôn mặt ra thì còn điều gì là giống?
"Muội...nói, mình nối dối đi!"
Hắn cầu xin, nhưng lại giống như ra lệnh. Khuôn mặt hoàn toàn tuyệt vọng vô lực nhìn đi đâu đó, linh hồn đau đớn như bị rút cạn từng chút một.
Thất Di của hắn, thật sự không phải người này?
"Muội không có nói dối."
Kết thúc câu nói, cô nhìn thấy hắn bật cười, cười một cách điên cuồng, cả khuôn mặt gần như bị đau đớn làm cho vặn vẹo đến đáng sợ, bước đi không vững liên tục đạp đổ mọi thứ, những vật trong tầm mắt cũng bị hắn đem ra phá hủy, như chính trái tim đang sứt mẻ đầm đìa máu của hắn.
"Huynh bình tĩnh đi có được không?"
"Như thế nào là bình tĩnh?" Hắn bỗng nhiên ngừng cười, giọng nói mang sát khí trầm thấp mạnh mẽ tỏa ra, khiến Bạc Di thật sự có chút sợ hãi mà lùi đi "Ta đã mừng như thế nào khi muội tỉnh dậy? Đã hạnh phúc như thế nào khi thấy muội bình an? Có biết không? Ta xem muội chính là linh hồn của mình, khi nhìn thấy muội nằm lạnh ngắt bên mộ của Hàn ca, ta đã nghĩ linh hồn của mình không còn, nhưng khi muội tỉnh lại, linh hồn của ta cũng được tái sinh. Nhưng giờ lại lạnh lùng nói với ta muội không phải là Thất Di, nói đi, ta làm sao bình tĩnh, hả!?"
Hắn gần như là một con thú đang bị nội thương gào la điên cuồng, hắn không cần biết mình làm gì? Chỉ cần giải tỏa được nỗi đau đang nhấn chìm hắn xuống địa ngục thì hắn sẽ làm.
"Nói! Muội là Thất Di!"
"Chẳng có Thất Di nào ở đây cả, huynh muốn cô ấy sống thì hãy để cô ấy ở thời đại của muội, còn muốn cô ấy chết thì cứ kêu sư phụ huynh trả lại vị trí của hai người chúng tôi đi."
Hắn nghe cô hét lên liền bất động, nước từ khóe mắt nhẹ nhàng chảy ra.
"Ta không muốn muội ấy chết, cũng không muội ấy rời xa ta."
Bạc Di khẽ hừ lạnh. Trên đời nào có cái gì gọi là vẹn tròn đôi đường?