Trong yến hội tất cả mọi người đều thông suốt, hóa ra ảo thuật là như vậy, nhưng Sở Lưu Nguyệt quả là vô cùng thông minh, có thể nghĩ ra trò hay như vậy, điểm quan trọng nhất chính là không ai có thể nhìn ra nàng đã làm thế nào. Ảo thuật này cũng không chỉ đơn giản như vậy, cứ nhìn gương mặt Thái Hậu tràn đầy ý cười thì rõ bà đang vô cùng vui vẻ, chính những người có mặt ở đây hôm nay cũng rất hào hứng, đây thật sự là màn biểu diễn không tệ, so với những tiết mục cầm, kỳ, thi, họa trước đây càng khiến người ta cảm thấy mãn nhãn.
Không ít người còn đang ngẫm nghĩ, Thái Hậu ở trên đài cao đã nói:
- Người đâu, ban thưởng, đây là lần đầu tiên Ai Gia được nhìn thấy ảo thuật, hôm nay tâm tình Ai Gia rất tốt, vì vậy sẽ trọng thưởng.
Vừa nghe đến có phần thưởng, Sở Lưu Nguyệt liền vui mừng ra mặt, trước mắt nàng cần nhất là những thứ có giá trị, mà đồ vật do Thái Hậu nương nương trọng thưởng tất nhiên sẽ vô cùng đáng giá, đến lúc đó nàng sẽ đem những thứ này ra ngoài đổi lấy bạc, đây chính là món tiền đầu tiên nàng kiếm được a.
Đôi đồng tử của Sở Lưu Nguyệt sáng ngời, bên trên, sắc mặt của Túc Diệp lại có chút u ám, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. Vốn là hắn chỉ muốn nhìn nha đầu này xấu mặt để dạy dỗ nàng một chút, nhưng không nghĩ tới nàng lại dễ dàng hóa giải, điều này vượt qua dự liệu của hắn. Không ngờ tiểu nha đầu này lại thông minh như vậy, còn làm ra được trò chơi mới mẻ, cổ quái này, tuy đó không phải thứ thanh nhã nhưng lại quý vì mới lạ, mục đích muốn dạy dỗ nàng của hắn cũng vì nó mà không đạt được.
Túc Diệp nheo lại đôi mắt phượng tà mị, đôi đồng tử lóe lên tia sáng nguy hiểm, gần đây ở Kinh Thành hắn cảm thấy nhàm chán muốn chết, xem như hiện tại cũng xuất hiện chuyện mà hắn cảm thấy hứng thú rồi. Sở Lưu Nguyệt, coi như ngươi có chút thông minh, vậy thì hãy chuẩn bị tiếp chiêu đi, bản Thế Tử muốn nhìn xem ngươi chống cự được bao lâu, chỉ mong là ngươi không làm ta mất hứng thú quá nhanh.
Phía trên, ngoài Túc Diệp đang nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt, mấy vị Hoàng Tử cũng đều chú ý tới nàng. Sắc mặt của họ không đồng nhất, ý cười ẩn hiện trên khóe miệng Lục Hoàng Tử Huệ Vương, ánh mắt hắn nhìn Sở Lưu Nguyệt càng thâm thúy. Thất Hoàng Tử Phượng Ngâm thì lại không cho là đúng, hắn vẫn như trước khinh thường trừng mắt Sở Lưu Nguyệt, không giống như người khác cho rằng nàng thông minh, ngược lại hắn lại cho rằng Sở Lưu Nguyệt đang đùa giỡn tâm kế mà thôi.
Ngoài những người này còn có một người cảm thấy hứng thú với Sở Lưu Nguyệt, đương nhiên điều khiến hắn cảm thấy hứng thú không phải Sở Lưu Nguyệt mà là tiết mục ảo thuật mà nàng biểu diễn, chỉ trong chốc lát đã khiến hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, người này chính là Yên Tranh của Vũ Ninh Hậu Phủ. Yên Tranh làm người luôn vô pháp vô thiên nhưng lại có hứng thú đặc biệt đối với những trò chơi mới lạ, chính vì vậy khi Sở Lưu Nguyệt vừa biểu diễn hắn đã chú ý tới nàng, trong lòng thầm quyết định, nhất định phải đi thỉnh giáo nha đầu này, làm thế nào để làm được ảo thuật.
Trong yến tiệc, mỗi người một tâm tư, lúc này phần thưởng của Thái Hậu nương nương cũng được mang ra.
- Ban thưởng cho Sở Lưu Nguyệt một miếng ngọc như ý, một đôi chuỗi hạt trầm hương, một đôi trâm phỉ thúy.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong trong lòng càng vui vẻ, những vật này nếu đổi ra bạc thì hẳn sẽ được không ít đi, nghĩ vậy nàng nhanh chóng dập đầu tạ ơn:
- Tạ Thái Hậu nương nương ban thưởng.
- Bình thân, Ai Gia sẽ cho người đưa đến Sở Phủ cho ngươi.
- Vâng, thưa Thái Hậu.
Sở Lưu Nguyệt tạ ơn lần nữa, Thái Hậu nương nương cho phép nàng trở về vị trí, yến hội lại tiếp tục được tiến hành.
Trong yến tiệc, không ít người bắt đầu thay đổi cách nhìn về Sở Lưu Nguyệt, tiểu nha đầu này thật là thông minh hơn nữa lại có thân phận chính thống, nếu lấy về làm vợ thì cũng không tệ, nhưng lại nghĩ đến việc nàng bị Tĩnh Vương hưu, nếu bây giờ lấy nàng về không phải sẽ bị chê cười sao? Hơn nữa, nhìn bộ dáng của nàng, cả người gầy gò ốm yếu, sắc mặt thì vàng nhợt, quả thật không được tốt cho lắm, hay là thôi quên đi.
Sở Lưu Nguyệt trở lại chỗ ngồi của Sở Gia, Diệp Thị cùng Sở Tiêm Tiêm nhìn nàng không có việc gì mà còn được Thái Hậu ban thưởng thì càng ghen ghét đố kỵ. Tuy rằng vật nàng được ban thưởng không phải quá quý hiếm, hai người cũng được nhìn nhiều rồi, nhưng vật do Thái Hậu ban thưởng vẫn có ý nghĩa khác a. Nhất là Sở Tiêm Tiêm, nàng tiến Cung đã không ít lần vậy mà cũng chưa được Thái Hậu nương nương ban thưởng, làm sao có thể cam tâm cho được? Nhưng Sở Tiêm Tiêm còn đang nghi ngờ Sở Lưu Nguyệt bị trúng tà nên không dám đi trêu chọc mà chỉ có thể dùng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn qua Sở Tiêm Tiêm, gặp nàng ta tức giận mà không dám nói thì cảm thấy buồn cười. Nàng biết rõ Sở Tiêm Tiêm cho rằng mình bị quỷ nhập nên mới kinh sợ như vậy. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được nhích gần đến bên Sở Tiêm Tiêm, nhỏ giọng nói:
- Đại tỷ, tròng mắt của tỷ sắp rơi ra ngoài rồi.
Sở Lưu Nguyệt cùng Sở Tiêm Tiêm ngồi rất gần nhau nên lời nói của nàng chỉ có hai người nghe thấy, ngay cả Diệp Thị ngồi bên kia cũng không nghe được gì.
Sở Tiêm Tiêm nghe xong không khỏi càng tức giận, tuy là lúc này nàng có chút sợ hãi Sở Lưu Nguyệt nhưng vẫn không thể kìm được bản tính hống hách ngang ngược của mình, hung ác trừng mắt nhìn Sở Lưu Nguyệt.
Sở Lưu Nguyệt lạnh nhạt nhìn Sở Tiêm Tiêm tức giận đến mức thở phì phì, xem ra tức giận không nhẹ, nàng thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm bồi thêm một câu:
- Đại tỷ tỷ, tròng mắt của tỷ quả thật sắp rơi ra, có muốn ta giúp tỷ nhặt lại không?
Nghe xong lời nói này của Sở Lưu Nguyệt, cuối cùng Sở Tiêm Tiêm cũng không kiềm chế được cảm xúc, xoay mình về phía Sở Lưu Nguyệt mắng to:
- Sở Lưu Nguyệt, ngươi là tiểu tiện nhân.
Tiếng mắng của Sở Tiêm Tiêm vừa vang lên, âm thanh trò chuyện trên yến tiệc chợt im bặt, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào đích nữ của Sở Quốc Công Phủ, tựa như đang nhìn thấy quái vật.
Lúc này, Sở Tiêm Tiêm đã phản ứng lại, đây rõ ràng là Sở Lưu Nguyệt cố ý, không ngờ nàng lại trúng kế, thanh danh của nàng xem như bị hủy diệt rồi.
Sở Tiêm Tiêm tức đến phát khóc, còn sắc mặt Tần Thị thì trắng bệch, đây chính là thọ yến của Thái Hậu nương nương, nữ nhi của mình lại ở giữa yến hội mắng người, thật sự là không để tôn nghiêm của Hoàng Thất vào mắt, chỉ sợ sẽ phải chịu tội. Tần Thị sợ đến mức vội vàng ra khỏi chỗ ngồi, quỳ ở giữa yến hội cầu xin:
- Tiểu nữ Tiêm Tiêm đáng chết, xin Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng tha cho nó một lần, sau khi trở về thần phụ nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận.
Sắc mặt Thái Hậu khó coi nhìn Tần Thị, chốc lát sau bà thu hồi ánh mắt rồi nhìn sang Sở Lưu Nguyệt đang ngồi cạnh Sở Tiêm Tiêm. Nhìn nàng đứng đắn đoan trang, cũng không vì lời nói vừa rồi của Sở Tiêm Tiêm mà tức giận, như vậy càng thể hiện ra phong thái của một đích nữ. Ngược lại, Sở Tiêm Tiêm thân là đích nữ của Quốc Công Phủ lại không biết giữ gìn lời ăn tiếng nói trên yến tiệc Hoàng Thất, việc này quả thật đáng giận. Tuy rằng thường ngày bà rất hiếm khi tức giận nhưng không có nghĩa là bà không biết tức giận.
Thái Hậu không để ý đến Tần Thị, trực tiếp ra lệnh cho thái giám:
- Đem Sở Tiêm Tiêm ra ngoài phạt hai mươi trượng cho Ai Gia, để cho nàng ghi nhớ bài học này, giờ giờ khắc khắc phải nhớ rõ thân phận đích nữ phủ Quốc Công của mình.
- Vâng, Thái Hậu nương nương.
Thái giám tiến tới bên người Sở Tiêm Tiêm, giữ lấy nàng ta rồi kéo ra ngoài. Nữ nhân này mặc dù có thân phận là đích nữ Phủ Quốc Công cao quý nhưng đứng trước Thái Hậu cũng chẳng là gì.
Sở Tiêm Tiêm không nghĩ tới Thái Hậu sẽ tức giận đến thế, không ngờ người lại ra lệnh phạt mình hai mươi trượng, thế này... nếu hai mươi trượng đánh xuống thì không phải mông mình sẽ nở hoa hay sao? Sở Tiêm Tiêm càng nghĩ càng sợ hãi, khóc lớn cầu khẩn:
- Thái Hậu nương nương, Tiêm Tiêm biết sai rồi, Tiêm Tiêm không dám nữa, xin người tha mạng.
Trong yến tiệc, không có ai cầu tình cho Sở Tiêm Tiêm, bây giờ tâm tình Thái Hậu không tốt, ai mà dám bênh vực nàng ta.
Thái Hậu nương nương mặc dù từ bi nhưng không có nghĩa là sẽ năm lần bảy lượt bỏ qua cho người Quốc Công Phủ.
Chẳng những người trong yến tiệc không ai cầu tình cho mà ngay cả các Phi Tần trên đài cũng không ai đứng ra giúp Sở Tiêm Tiêm. Đối với việc làm của Sở Quốc Công phủ trong thời gian gần đây, Hiền Phi nương nương vô cùng tức giận. Vốn là khi Tĩnh Vương Phượng Ngâm xin Hoàng Thượng chỉ hôn, thân là thế lực sau lưng của mình, Hiền Phi nghĩ rằng Sở Quốc Công Phủ nhất định sẽ không đồng ý gả Sở Lưu Liên cho Tĩnh Vương nhưng Hiền Phi lại không ngờ tới Sở Quốc Công Phủ lại đồng ý hôn sự này, điều này đã khiến Hiền Phi nương nương vô cùng tức giận, đối với Sở Phủ đã không hài lòng cũng không thể đối đãi như trước.
Hơn nữa những việc xảy ra ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ khiến tỷ muội trong Hậu Cung sẽ chê cười mình, đường đường là Quốc Công Phủ mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần Thị cùng Diệp Thị quả thật là đáng giận.
Hiền Phi không thích Diệp Thị vì chuyện tam đệ của nàng đồng ý việc Hoàng Đế chỉ hôn chỉ sợ không thể thiếu phần của nữ nhân này ở bên cạnh xúi giục, chỉ có thế tam đệ mới đồng ý hôn sự này, lại còn lấy mỹ danh là không muốn kháng chỉ bất tuân làm Sở Gia rước lấy họa.
Đối với cách giải thích như vậy Hiền Phi luôn không hài lòng, nàng không tin nếu Sở Gia đến gặp Hoàng Thượng nói rằng Sở Lưu Liên không thích Tĩnh Vương thì Hoàng Thượng còn có thể cưỡng ép. Chuyện này Hiền Phi cũng phải ngẫm rất lâu mới hiểu ra, vì Sở Gia chưa chắc chắn con của nàng có thể leo lên ngôi Thái Tử hay không nên mới đi nước đôi như vậy. Trong nội Cung, ai ai cũng nhìn ra Hoàng Đế thích Tĩnh Vương, cho nên nếu ngày sau Tĩnh Vương lên ngôi Thái Tử, mà bây giờ Sở Gia kháng chỉ bất tuân thì sau này Quốc Công Phủ sẽ bị hủy diệt, chính vì vậy bọn họ mới chân giẫm hai thuyền, nhưng kế sách này quả thật đã khiến Hiền Phi vô cùng thất vọng.