Bạch Thiên Hoan vừa xuống xe ngựa thì nghe được trong đám đông có người nhận ra nàng.
- Đó là đại tiểu thư Bạch thượng thư phủ, lần trước ta đi ngang qua phủ đúng lúc nàng ấy được đón về phủ, ta đã thấy!
Một tiếng này đã kích thích ngàn tầng sóng, những người xung quanh lập tức
đem lời này truyền ra ngoài, ai nấy đều chỉ chỏ Bạch Thiên Hoan và Hạng
Nguyên Hoán xuống xe ngựa sau.
Trên vẻ mặt anh tuấn yêu nghiệt của người sau không hề có nửa điểm khó chịu.
- Loại tình huống này e rằng về sau sẽ thường gặp, nàng làm quen là được!
Hạng Nguyên Hoán thấp giọng nói bên tai Bạch Thiên Hoan một câu như vậy.
Đôi mắt đẹp liếc hắn một cái.
Lời này thật không biết là an ủi hay trêu đùa nữa.
- Nhưng ta không hi vọng lại có lần tiếp theo!
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan vờ như không có việc gì bước vào trong tửu lâu.
Một màn trước tửu lâu vừa vặn lọt vào trong mắt của một bàn khách nhân ở lầu hai của tửu lâu đối diện.
Mà một người trong số đó chính là Ngụy Tử Phong nửa canh giờ trước mới rời khỏi Thượng thư phủ.
Giải trừ hôn ước với Thượng thư phủ, hắn đang chìm trong những lời tán dương của mọi người, còn Hạng Nguyên Hoán lại dẫn Bạch Thiên Hoan đến căn tửu lâu đối diện.
Hạng Nguyên Hoán đây chính là cố ý!
Cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm nhanh mồm nhanh miệng:
- Ơ? Bên cạnh tên hồ ly xảo trá là Bạch gia đại tiểu thư người ta nói sao?
Ngụy Tử Phong buồn bực uống một hớp rượu, rượu đốt vào trong dạ dày, mang theo vài phần đắng chát.
- Đúng là nàng ta!
Hắn không tranh cãi, lại trực tiếp rót thêm một ly.
Cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm kinh hô một tiếng.
Đôi mắt Hạ Ất Khiêm dán chặt vào gương mặt mỹ lệ của Bạch Thiên Hoan, lẩm bẩm:
- Cái gì? Không nghĩ tới tướng mạo của Bạch gia đại tiểu thư lại…………đẹp như vậy!
Những lời này giống như đâm một đao thật mạnh vào lòng Ngụy Tử Phong.
Đang ngồi ở đây còn có hai công tử kinh thành khác vội dùng ánh mắt nhắc nhở Hạ Ất Khiêm nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Ngụy Tử Phong tức giận ném ly rượu xuống đất:
- Đẹp thì thế nào? Bổn thế tử không thích nàng ta đấy, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao?
Bởi vì quá tức giận mà trong giọng nói có mang theo ý chí chiến đấu, mọi người đều im lặng.
Trong số những người đang ngồi, cửu hoàng tử tuy là hoàng tử nhưng lại là một hoàng tử không được sủng ái nên thân phận của Ngụy Tử Phong ở đây là
tôn quý nhất, dù vậy, Ngụy Tử Phong vẫn cảm giác được sự giễu cợt của
những người khác đối với mình.
Hắn nuốt không trôi cơn giận này.
Rót thêm một ly rượu, Ngụy Tử Phong đột nhiên gọi thị vệ của mình tới, căn
dặn vài lời bên tai hắn, sau đó mới hài lòng tươi cười nhiệt tình kêu
gọi mọi người uống rượu, cứ như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
***
Căn tửu lâu Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán đang ngồi đột nhiên bốc
cháy, các khách nhân toàn bộ đều tuôn ra ngoài, cơn hỏa hoạn khiến ngoài đường đông nghịt người, trước cửa tửu lâu lập tức trở nên chật ních.
Trong cơn hỗn loạn, Vương Toàn lo lắng gọi Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán khắp nơi:
- Bạch tiểu thư, thế tử gia, các người đang ở đâu?
Trong con ngươi Ngụy Tử Phong ở lầu hai tửu lâu đối diện phản chiếu ánh lửa,
hắn nhìn thấy hai bao tải bị người khiêng đi ở lầu dưới thì cười âm
hiểm.
Lại thêm một ly rượu xuống bụng, mùi vị rượu này dường như đột nhiên biến thành cực phẩm nhân gian.
Đợi lát nữa, e rằng có thể nghe được tin về cái chết của Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán rồi.