Đi dạo với Hạng Nguyên Hoán cả ngày, chân nàng đã mỏi rồi, khi nàng trở về Phong Viên, Họa Mi liền dọn bữa tối cho nàng.
Sau khi bữa tối được dọn lên, Bạch Thiên Hoan bưng chén canh, vừa múc một
muỗng canh định uống thì đột nhiên ngửi thấy mùi kỳ lạ trong canh, đôi
mày khẽ chau lại.
- Canh gà này là em tự bưng lên từ phòng bếp sao?
Bạch Thiên Hoan hỏi Họa Mi bên cạnh.
- Dạ phải, canh này có vấn đề gì ạ?
Họa Mi nghi hoặc hỏi, khẩn trương nói:
- Nô tỳ không có động tay động chân gì trong canh này hết!
- Ta không có nghi ngờ em, dọc đường bưng canh lên có phải em gặp ai không?
Trong canh này có cho thêm một vị thuốc, thuốc này người bình thường ngửi
không ra, nhưng thân là hậu nhân thần y, nàng tất nhiên có thể ngửi ra,
vị thuốc đó tên là Hoa nhan.
Hoa nhan, chính là thuốc có thể khiến người ta bị hủy dung.
Họa Mi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhớ lại, đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng:
- A, lúc nô tỳ đi bưng canh có gặp tam tiểu thư, nha hoàn Bích Vân của
tam tiểu thư cũng ở đó, Bích Vân thấy canh gà phòng bếp làm cho người có nhiều thịt nên cướp chén kia đi, đổi chén của nàng ta cho nô tỳ, chẳng
lẽ……..
Bạch Thiên Hoan đặt chén canh xuống:
- Mau, đến viện của tam muội, bảo tam muội không được uống canh này!
- Dạ, nô tỳ đi ngay.
Họa Mi vừa mới ra ngoài, Bạch Thiên Hoan đã nghe từng đợt tiếng thét chói
tai vọng ra từ trong viện Tôn di nương, chân mày Bạch Thiên Hoan nhíu
lại, e rằng đã không kịp rồi.
Bạch Thiên Hoan nghe âm thanh
bên ngoài, định ra xem thử, nào ngờ vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì có
một sợi roi đánh tới mặt nàng, nàng lập tức nghiêng sang một bên, tránh
sợi roi kia.
Chủ nhân sợi roi thấy không đánh được nàng liền lập tức thu roi, một lần nữa vung về phía Bạch Thiên Hoan, chiêu nào
chiêu nấy đều mạnh mẽ.
Trên người Bạch Thiên Hoan mặc chiếc
váy rườm rà, hành động bất tiện, nàng liên tục né tránh mấy lần, cánh
tay không cẩn thận bị đánh trúng, đau rát.
Sợi roi lại đánh tới, mắt thấy Bạch Thiên Hoan sắp tránh không khỏi sau lưng bị da tróc thịt bong.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có một người xuất hiện, sợi
roi như con rắn linh hoạt quấn lên cổ tay người đó, rồi bị bắt lấy.
- Hân Lạc, càn quấy!
Giọng Hạng Nguyên Hoán mang theo ý trách cứ vang lên từ phía sau Bạch Thiên Hoan.
Lúc này, Bạch Thiên Hoan mới quan sát đối phương, đó là một thiếu nữ xinh
đẹp, mặt tròn, mắt to, đôi môi hơi cong lên rất đáng yêu.
- Đại ca, huynh vì nữ nhân này mà hung dữ với muội?
Roi Hạng Hân Lạc chỉ vào mũi Bạch Thiên Hoan, trong mắt bùng lên lửa giận ghen tị, hầu như muốn thiêu đốt Bạch Thiên Hoan.
- Phụ vương đang tìm muội khắp nơi, theo huynh về phủ!
- Muội không về! Hôm nay muội phải đánh chết con hồ ly tinh quyến rũ đại ca này!
- Hồ ly tinh cái gì? Nàng ấy là đại tẩu tương lai của muội!
Giọng Hạng Nguyên Hoán nghiêm khắc hơn mấy phần.
Hạng Hân Lạc tức dậm chân:
- Muội không đồng ý! Huynh nếu dám cưới nàng ta, muội sẽ xuất gia làm ni cô.
Đương sự ho nhẹ một tiếng.
- Khụ khụ, thế tử gia, hai chúng ta hình như không có đính hôn!