Đây là một gian
phòng nhỏ hẻo lánh cũ nát, bởi vì đã lâu không được tu sửa, lại không có người ở nên khắp nơi đều là mạng nhện và bụi bặm dày cả lóng tay.
Bạch Thiên Hoan và Ngưu Quang bị trói tay sau lưng ở một cây cột, xung quanh bọn họ có rất nhiều người ăn mặc như du côn đang đứng.
Nhưng những người đó ai nấy đều ánh mắt sáng rõ, hơi thở trầm ổn, rõ ràng đều là người đã qua huấn luyện, họ không ai nói chuyện với nhau, hình như
là đang đợi gì đấy.
Khi vừa ra khỏi Thượng thư phủ, Bạch
Thiên Hoan vẫn đang suy đoán mình không có quan hệ gì với thái tử, đột
nhiên thái tử lại tìm mình để làm gì.
Tiếp đó chính là tình huống hiện tại.
Ngưu Quang phía sau nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Thiên Hoan:
- Du côn trong cả kinh thành này không có mấy người mà thuộc hạ không nhận ra, thế nhưng bọn họ không phải!
Bạch Thiên Hoan hơi nghiêng mặt qua cười lạnh nói:
- Chỉ cần hai chúng ta chết rồi thì ai quản bọn chúng có phải thực sự là du côn hay không?
- Bây giờ thuộc hạ sẽ cứu đại tiểu thư ra……….
- Không vội!
Bạch Thiên Hoan mỉm cười ngắt lời hắn, đáy mắt hiện lên vẻ tinh ranh:
- Ngay cả kẻ bắt chúng ta là ai cũng không biết mà rời đi, không phải quá thiệt thòi sao?
Ngưu Quang chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, hiện tại không phải
nên cố gắng mau chóng rời xa nguy hiểm hay sao? Sao hắn lại gặp phải một chủ nhân thích mạo hiểm thế này?
Chỉ mong khi Hạng Nguyên Hoán đến, mạng bọn họ vẫn còn.
- Đại tiểu thư, chúng ta rời khỏi đây trước rồi điều tra sau cũng không muộn.
Ngưu Quang vội khuyên nhủ, cố gắng thay đổi ý nghĩ của Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan trực tiếp hỏi người trước mặt:
- Rốt cục là ai sai các ngươi tới giết ta? Có phải lục hoàng tử không?
Nghe đến ba chữ ‘lục hoàng tử’, sắc mặt của người đó rõ ràng hơi thay đổi.
- Tụi tao không biết Lục hoàng tử gì hết.
Chỉ nhìn biểu cảm này, Bạch Thiên Hoan đã hiểu được mấy phần, quả nhiên là lục hoàng tử giở trò.
Những ‘du côn’ kia liếc nhìn nhau, cảm thấy việc không thể kéo dài nữa, liền
lặng lẽ dùng mắt ra hiệu cho đối phương, sau đó mọi người chậm rãi tiến
tới gần Bạch Thiên Hoan.
Ngưu Quang chỉ có thể dùng hai chữ ‘câm nín’ để hình dung tâm tình lúc này của hắn.
Bây giờ bọn chúng xúm lại đây, hắn muốn âm thầm tìm cơ hội chạy thoát đã không được rồi, chỉ có thể liều mạng.
Dễ dàng tháo bỏ sợi dây trên thân hai người, Ngưu Quang đẩy Bạch Thiên Hoan ra phía sau mình.
Ánh mắt cảnh giác của hắn quét qua bốn phía:
- Đại tiểu thư, lát nữa người tìm cơ hội bỏ chạy, thuộc hạ sẽ đối phó bọn chúng.
Chạy? Bạch Thiên Hoan nàng đến nay vẫn chưa biết chữ này có nghĩa gì.
Thình lình có hai tên xông tới, Ngưu Quang lập tức ra tay, nhưng, trước khi
hắn ra tay thì một tên khác bỗng văng ra ngoài, còn hai tên kia mỗi tên
bị một cước đá ngã trên mặt đất.
Người ra tay là……..Bạch Thiên Hoan?
Ngưu Quang kinh ngạc nhìn người vỗ hai tay trước mặt – một nữ nhân mỹ lệ vẻ mặt ung dung.
- Đại tiểu thư? Người………biết võ công? Nhưng, tiểu thư rõ ràng không có nội lực.
Nàng hời hợt trả lời một câu:
- Từng đoạt vô địch quốc tế Taekwondo và Tán đả mấy lần.
Vô địch Taekwondo và Tán đả? Ý gì thế?
Những ‘du côn’ khác thấy vậy thì ngay lập tức áp sát toàn bộ, Bạch Thiên Hoan và Ngưu Quang không còn rảnh rỗi nói chuyện nữa.
Mười mấy
người vây quanh hai người, dù nội lực cao thâm như Ngưu Quang hay thân
hình nhanh nhẹn như Bạch Thiên Hoan vẫn dần dần đuối sức.
Không lâu sau, bả vai Ngưu Quang đã nhuốm đỏ.
Ngưu Quang vì bị thương nên tốc độ công kích chậm lại thấy rõ, Bạch Thiên
Hoan đành phải phân tâm hỗ trợ, một gã ‘du côn’ thừa cơ giơ kiếm đâm về
phía Ngưu Quang.
Bạch Thiên Hoan muốn giúp Ngưu Quang nhưng phía sau nàng cũng có kẻ đang giơ kiếm về phía nàng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng một màn kinh hãi xuất hiện,
thân thể của kẻ định đâm về phía nàng bị chém thành hai khúc!
Phía sau kẻ đó hiện ra dung nhan tuấn tú đầy tà khí của Hạng Nguyên Hoán, đôi mắt hắn đỏ như máu cứ như ma quỷ từ địa ngục.