Gương mặt Bạch Thiên Hoan hiện lên vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, nàng cười nhạo nói:
- Tiểu thư nhà ngươi thì có bảo bối gì? Hơn nữa, ta cũng chưa từng gặp vị thế tử gia kia, bên ngoài nếu có người hỏi, biết nói thế nào rồi chứ?
- Nô tỳ đã hiểu!
Họa Mi thông minh gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Họa Mi đi rồi, con ngươi Bạch Thiên Hoan bỗng nhíu chặt.
Hạng Nguyên Hoán? Nam nhân tối qua lại là thế tử gia Hạng thân vương phủ
Hạng Nguyên Hoán, lời đồn về tên kia quá kém, là một thế tử gia quần áo
lụa là tính tình quái đản, đánh nhau ẩu đả không chuyện xấu nào không
làm.
Nàng vậy mà chọc phải kinh thành nhất sát này, nhớ đến
ánh mắt hung ác của hắn khi nàng làm hắn hôn mê, sống lưng nàng chợt
lạnh.
Nàng chỉ muốn thanh tịnh sống qua ngày, không ngờ lại dính vào mối họa rắc rối này.
***
Hạng thân vương phủ. Tùng Viên.
Vương Toàn vòng qua hành lang, đến thư phòng nhỏ ở Tùng Viên, vừa bước vào đã bị giấy vo viên đầy đất trong phòng dọa giật mình.
Sau bàn, Hạng Nguyên Hoán đang mặc cẩm bào màu lam, hai chân lười biếng bắt chéo nhau dựa lên ghế, trong miệng ngậm một cây bút lông, cẩm bào của hắn bị dính không ít mực, phát quan cũng vì động tác bất nhã của hắn mà lệch
sang một bên.
Vương Toàn vội vàng đem chổi và ki hốt rác
tới, quét giấy vo viên đổ vào sọt giấy vụn, rồi nhặt sách rơi trên mặt
đất để lại cho ngay ngắn.
- Thế tử gia, vương gia bảo ngài viết kiểm điểm, ngài viết xong chưa?
- Gia không có lỗi, viết kiểm điểm gì chứ?
Hắn hừ một tiếng, nhổ cây bút lông trong miệng ra.
Vương Toàn thở dài, nhặt bút lông trên mặt đất, xem ra, sàn thư phòng này phải lau lại lần nữa rồi.
- Thế tử gia, ngài không viết thì vương gia sẽ không cho phép ngài xuất phủ.
Hắn liếc mắt về phía Vương Toàn:
- Thế nào, có tra được nữ nhân kia không?
- Éc, đã tra xét khắp nơi rồi, ngài nói là chất vải xiêm y của nàng ta rất tốt.
Khi đó mà còn mò được chất vải xiêm y của người ta tốt.
- Các thiên kim quan lại, các tiểu thư nhà thương nhân và các cô nương
nơi phong nguyệt toàn thành đều đã tra một lần, không có!
- Tra hết toàn bộ?
Không lẽ cái bớt kia là vẽ lên? Vậy thì như mò kim đáy biển rồi.
- Tra hết toàn bộ!
Vương Toàn dừng một lúc:
- A, bỗng dưng nhớ ra một chuyện.
- Có rắm mau thả!
Hạng Nguyên Hoán không kiên nhẫn ngồi dậy.
- Chính là đại tiểu thư nhà Bạch thượng thư! Bạch thượng thư vì muốn lôi kéo Cung thân vương phủ nên đặc biệt đón nữ nhi được gửi cho thân thích nuôi dưới quê lên, nàng ấy là con của Bạch thượng thư khi chưa trở
thành thượng thư và một nữ nhân khác, nữ nhân kia sau khi sinh xong thì
chết, đứa trẻ được Bạch thượng thư gửi nuôi, chỉ vì dung mạo xuất chúng
nên mới được đón về.
Chuyện này hắn cũng có nghe thấy:
- Vậy thì sao?
- Nghe nói tối qua nàng ấy xuất phủ, hơn nữa trong số các thiên kim tiểu
thư trong thành nàng ấy là người không có nô bộc nào hiểu rõ.
Hạng Nguyên Hoán đứng dậy, đáy mắt hiện lên vẻ gian xảo và âm hiểm.
- Đi, đến Thượng thư phủ!
Vương Toàn sốt ruột.
- Tiểu tổ tông à, tối qua ngài cả đêm không về, vương gia mới phạt ngài
cấm túc, nếu ngài không viết xong kiểm điểm thì vương gia không cho ngài xuất phủ đâu.
- Tìm người viết cho gia là được.
Dứt lời, Hạng Nguyên Hoán liền bước ra cửa.
Sớm biết thế ông không nên bẩm báo chuyện này với Hạng Nguyên Hoán.
Vương Toàn nhìn y phục trên người và phát quan lung lay sắp ngã trên đỉnh đầu Hạng Nguyên Hoán thì vội vã đuổi theo ra cửa.
- Thế tử gia, ngài ít nhất cũng thay y phục rồi hãy đi.
Sớm muộn gì cũng có ngày mạng nhỏ của ông sẽ mất trong tay Hạng Nguyên Hoán.