Bên kia, lửa giận trong mắt Ngụy Tử Phong càng đậm hơn.
- Ngươi ban đầu chỉ đặt một phòng là vì mục đích này sao?
Nàng một câu chỉ đúng tim đen.
- Hoan muội muội nói vậy không đúng rồi, ta là vì an nguy của nàng, sợ một mình nàng ở bên ngoài nguy hiểm.
Có quỷ mới tin lời hắn.
Hèn gì có câu nói: lời của nam nhân có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
***
Sơn Thành có rất nhiều món ăn vặt không tên nổi tiếng khắp cả nước, Bạch
Thiên Hoan sớm đã nghe thấy điều này nên quyết định nếm thử xem thực hư
ra sao.
Sau khi Hạng Nguyên Hoán vào khách điếm trêu chọc
Bạch Thiên Hoan rồi rời phòng đến giờ vẫn chưa thấy về, nàng vốn định
bảo hắn dẫn nàng đi ăn, tiện thể làm thịt hắn một phen nhưng nghĩ lại
thì một mình nàng ăn sẽ tự do tự tại hơn.
Kết quả là, màn
đêm vừa buông xuống, Bạch Thiên Hoan hơi nghỉ ngơi rồi ra khỏi khách
điếm, Ngưu Quang từ chỗ tối ra ngoài, đi bên cạnh Bạch Thiên Hoan để bảo vệ nàng.
Bởi vì hôm sau là hội đấu thú, mà hội đấu thú mỗi
năm một lần này vô cùng nổi tiếng, cho nên, Sơn Thành tối nay cũng rất
nhộn nhịp, trên đường người qua kẻ lại, rồng rắn lẫn lộn, trộm cướp cũng rất nhiều, thỉnh thoảng lại nghe có người hô to bắt cướp.
Hỏi chưởng quỹ khách điếm thì được biết ra cửa không xa có một con hẻm
chuyên bán đồ ăn vặt, Bạch Thiên Hoan liền đi thẳng đến con hẻm đó, đến
đầu hẻm đã ngửi được mùi khói dầu nồng nặc truyền tới.
Chỉ
ngửi mùi này, Bạch Thiên Hoan liền biết trong những đồ ăn vặt kia được
cho thêm thứ gì, dầu kia cũng đã dùng qua mấy trăm lần, còn chưa vào
trong hẻm, nàng đã xoay người chuẩn bị rời đi.
Nàng vừa xoay người thì bất ngờ thấy một người xuất hiện phía sau nàng.
- Thiên Hoan, trùng hợp quá, lại gặp nàng ở đây.
Ngụy Tử Phong tươi cười lấy lòng, điều càng khiến hắn vui vẻ chính là Bạch Thiên Hoan không đi chung với Hạng Nguyên Hoán.
Bạch Thiên Hoan khẽ nhíu mày.
Trùng hợp?
Nhìn gã thị vệ phía sau Ngụy Tử Phong, nếu nàng nhớ không lầm thì lúc nãy
nàng rời khỏi khách điếm, người đó đã theo dõi nàng, khi phát hiện nàng
thấy hắn thì vội vã cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
- Phải, thật quá trùng hợp, ta còn có việc, xin đi trước một bước.
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan muốn rời đi, nàng vừa mới đi một bước thì Ngụy Tử Phong đột nhiên cầm lấy tay nàng, vội vàng nói:
- Chuyện của nàng nàng có thể nói cho ta biết, ta giúp nàng!
Bởi vì sợ nàng rời đi mà hắn nắm tay nàng rất chặt, hơn nữa còn có chút run rẩy.
Bây giờ nhìn gần, nàng lại càng đẹp hơn, là nét đẹp tự nhiên khác một trời
một vực với những thứ dong chi tục phấn kia, mà ngạo khí trên người nàng lại càng hấp dẫn hắn.
Bạch Thiên Hoan dừng bước, cúi đầu liếc tay Ngụy Tử Phong trên cổ tay nàng.
- Chuyện của ta e rằng Ngụy thế tử không giúp được, xin Ngụy thế tử để ta rời đi.
- Nàng còn chưa nói mà, chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định sẽ làm được cho nàng.
Ngụy Tử Phong không hề buông tay ra chút nào.
Đến giờ hắn vẫn chưa nói với bất cứ ai trong phủ chuyện hắn từ hôn Bạch
Thiên Hoan, chính vì nghĩ vẫn còn hi vọng tái hợp với nàng.
- Ta…………
Bạch Thiên Hoan cau mày, vừa mới nói một chữ thì phía sau truyền đến một
giọng nói nhẹ nhàng ngắt lời nàng, là ngữ điệu quen thuộc của kẻ quần áo lụa là nào đó.
- Phong Tử, Hoan muội muội của ta không muốn nói với ngươi, ngươi ép nàng như vậy có phải hơi quá đáng không?