Lúc ăn những mỹ vị
kia, Bạch Thiên Hoan cũng không quên chia cho Vương Toàn và Ngưu Quang
cùng ăn, Hạng Nguyên Hoán thấy nàng đem đồ hắn mua cho nàng chia cho
người khác thì cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Tương lai nếu hai người thành phu thê thì luôn có một người vai ác, một người vai thiện.
Bạch Thiên Hoan mới ăn xong thì đã nghe có người gõ cửa.
Hạng Nguyên Hoán đi mở cửa, Vương Toàn lúng túng đứng bên ngoài:
- Tiểu nhân không phải cố ý tới quấy rầy hai vị dùng bữa tối.
Lúc ông nói chuyện ánh mắt luôn nhìn về phía Bạch Thiên Hoan.
Hạng Nguyên Hoán bị xem nhẹ cũng lười động mí mắt.
- Chuyện gì?
Hắn móc móc lỗ tai lười biếng nói hai chữ.
- Lý công công bên cạnh thái tử điện hạ tới truyền lời, mời thế tử gia cùng dùng bữa tối……….
Ánh mắt ông vẫn nhìn về phía Bạch Thiên Hoan, cung kính cúi đầu:
- Ông ấy còn nói, muốn Bạch cô nương theo thế tử gia cùng đi qua.
- Muốn gia……….. dẫn Hoan muội muội cùng đi?
Hạng Nguyên Hoán nhướng mi.
- Dạ đúng, Lý công công đang ở dưới lầu chờ.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan nhìn nhau, mỗi người đều cho đối phương một ánh mắt hiểu rõ.
Những người khác nhanh như vậy đã không kiềm chế được muốn ra tay với họ.
- Ngươi xuống trước nói với Lý công công là ta và Hoan muội muội lập tức đi ngay.
- Dạ.
***
Lý công công dẫn Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đến một căn tửu lâu.
Đó là một tửu lâu rất đẳng cấp, khắp nơi đều là nam nữ cẩm y hoa phục, mọi người ăn uống linh đình nhưng không ai biết trong những lời của họ có
bao nhiêu phần chân thật.
Bỗng có người uống say xông ra,
suýt ngã vào người Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán kịp thời ôm thắt
lưng nàng tránh thoát, nàng vừa định nói đa tạ thì hắn đã vùi đầu vào cổ nàng hít sâu một cái:
- Ừm, thơm quá.
Bạch Thiên Hoan đen mặt đẩy hắn ra.
Đến ngoài một nhã gian, Lý công công gõ cửa “cốc cốc” hai cái, bên trong
truyền đến một giọng nói uy nghiêm “ai”, sau đó Lý công công mới mở cửa
phòng.
- Thái tử điện hạ, Hạng thế tử và Bạch cô nương đến rồi.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đều thấy rõ, người
đang ngồi bên trong là thái tử Hạ Ất Hiên, cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm và
Ngụy Tử Phong, chỉ thiếu lục hoàng tử Hạ Ất Thần.
Hạ Ất Hiên gọi hai người họ tới, vậy thì phòng của họ sẽ không còn người nào cả, hay cho kế điệu hổ ly sơn.
- Thế tử gia, Bạch cô nương, mời vào trong.
Lý công công cung kính đưa tay làm tư thế “mời”, đợi sau khi Hạng Nguyên
Hoán và Bạch Thiên Hoan vào thì đóng cửa phòng lại.
Lại lần nữa thấy Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan đồng thời xuất hiện, trên mặt Ngụy Tử Phong hiện ra vẻ giận dữ.
- Nguyên Hoán và Bạch cô nương đi đâu cũng có đôi có cặp, thật khiến người ta ao ước!
Hạ Ất Hiên mỉm cười nhìn hai người họ, rồi như có điều suy nghĩ liếc sang Ngụy Tử Phong:
- Nhưng mà, bổn cung cũng nghe nói Bạch cô nương là hôn thê của Tử Phong, chẳng lẽ bổn cung nhớ lầm?
Ngụy Tử Phong bị đâm trúng chỗ đau, hai tay nắm lại, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Bạch Thiên Hoan khẽ nhếch khóe môi.
- Dân nữ chỉ là một kẻ bình dân, nào dám với cao đến Cung thân vương phủ, xin thái tử điện hạ đừng nói đùa.
Một câu nói khiến sắc mặt Ngụy Tử Phong lúc đen lúc trắng, hắn chỉ có thể
đem ánh mắt đầy lửa giận hướng về phía Hạng Nguyên Hoán.
Đột nhiên, bả vai Bạch Thiên Hoan bị Hạng Nguyên Hoán ôm lấy.
Hạng Nguyên Hoán khiêu khích nhìn lại Ngụy Tử Phong, không đợi Bạch Thiên Hoan kịp phản ứng, hắn đã bất ngờ tuyên bố:
- Thái tử, quên nói cho ngươi biết, một thời gian ngắn nữa ta sẽ cùng
Hoan muội muội thành thân, cho nên, sau này đừng gán ghép Hoan muội muội với Phong Tử, ta sẽ ghen.