Lúc này là thời điểm hoa đào tháng ba nở rộ, mấy cây đào trong hoa viên đua nhau khoe sắc, ánh mặt trời chiếu lên những cánh hoa trắng nõn làm
chúng trở nên lóng lánh hơn.
Bạch Thiên Hoan ngồi trong đình ngắm cảnh thưởng thức hoa đào trong hoa viên, lòng nghĩ đến việc hái ít cánh hoa đào làm mặt nạ đắp mặt.
Xa xa, Bạch Thiên Hoan
thấy Lý Minh Chi dẫn theo Trương ma ma và nha hoàn Hạnh Nhi đi ngang qua hoa viên, Lý Minh Chi thấy Bạch Thiên Hoan thì đưa mắt ra hiệu cho
Trương ma ma và Hạnh Nhi, rồi xoay người đi về phía đình ngắm cảnh.
Nàng chưa tìm bà ta, bà ta lại tới tìm nàng trước.
Lý Minh Chi bước vào đình ngắm cảnh, căn dặn Trương ma ma và Hạnh Nhi đứng ở hai bên bậc thang đình.
- Thiên Hoan, sáng nay con vừa bị kinh sợ, bây giờ lại ở đây hóng gió,
coi chừng bị lạnh, một tháng nữa là con sẽ gả cho thế tử gia Cung thân
vương phủ rồi, lúc này không thể làm hỏng thân thể được.
Lý Minh Chi trước giờ công phu ngoài mặt luôn làm rất tốt.
Bạch Thiên Hoan cười đứng dậy.
- Đa tạ mẫu thân quan tâm, con cũng cảm thấy hơi lạnh nên đang chuẩn bị về.
- Thật ngoan!
Lý Minh Chi liếc Họa Mi một cái, nha đầu bướng bỉnh không chịu nghe lời dặn của bà này:
- Trời lạnh thế này mà dẫn đại tiểu thư ra ngoài hóng gió, sau khi về thì đến phòng bếp bưng chén canh gừng lên cho đại tiểu thư, có nghe không?
- Dạ, đại phu nhân.
Bạch Thiên Hoan đi phía trước, Họa Mi theo sau.
Mới bước hai bậc thang, Lý Minh Chi lập tức hất hất cằm về phía Hạnh Nhi,
Hạnh Nhi hiểu ý, trong mắt hiện lên lệ khí, vẻ mặt hung ác đưa tay đẩy
mạnh sau lưng Họa Mi.
Họa Mi bất ngờ không kịp đề phòng bị Hạnh Nhi đẩy xuống, mắt thấy sẽ đẩy ngã Bạch Thiên Hoan phía trước.
Nhưng trong nháy mắt đó, Bạch Thiên Hoan đột ngột quay người lại, trọng tâm
không ổn định, thuận tiện kéo Họa Mi cùng nhau nghiêng về một bên, mà
Hạnh Nhi vốn đang đẩy Họa Mi thoáng chốc ngã từ mười mấy bậc thang
xuống.
Dưới bậc thang, Hạnh Nhi lăn xa vài thước, chờ khi ngừng lại đã toàn thân đầy máu ngất đi.
Bạch Thiên Hoan đỡ Họa Mi đứng dậy, Lý Minh Chi gấp gáp đi đến bên bậc thang xem xét tình hình của Hạnh Nhi, Bạch Thiên Hoan nhanh chóng chạm vào cổ chân Lý Minh Chi một cái.
Một giây sau, thân thể Lý Minh Chi lảo đảo muốn ngã, Trương ma ma nhanh tay lẹ mắt đỡ được bà.
- Ta……..ta………….
Lý Minh Chi thở dốc kịch liệt mấy cái, tay che ngực, ánh mắt mở lớn, âm
thanh phát ra đứt quãng, không thể nào nói tiếp được.
Bạch
Thiên Hoan rút ngân châm nơi cổ chân Lý Minh Chi ra, lại đưa tay đỡ lấy
cánh tay bà ta, lo lắng nhìn về phía Trương ma ma:
- Trương ma ma, mẫu thân hình như bị kinh hãi.
Kế hoạch ban đầu của Lý Minh Chi là để Hạnh Nhi đẩy Họa Mi, khiến Họa Mi
đẩy Bạch Thiên Hoan xuống bậc thang, Bạch Thiên Hoan xảy ra chuyện có
thể trực tiếp đổ lên đầu Họa Mi, không nghĩ tới sẽ biến thành cục diện
như bây giờ.
Trương ma ma đã bị dọa hồn vía lên mây.
- Vậy……..vậy phải làm thế nào?
- Họa Mi, em đi mời đại phu tới, nhanh lên!
- Trương ma ma, bà dìu mẫu thân về phòng, ta ở lại đây xử lý chuyện của Hạnh Nhi, sau đó sẽ đi xem mẫu thân.
Bạch Thiên Hoan lâm nguy không loạn dặn dò Trương ma ma.
- Dạ dạ dạ.
Bạch Thiên Hoan từ từ bước đến dưới bậc thang, hờ hững nhìn Hạnh Nhi trên mặt đất, đáy mắt không hề có chút thương hại nào.
- Bạch đại tiểu thư không phải muốn trước hết mời người cứu chữa nha hoàn kia hay sao?
Một giọng nam nhẹ nhàng từ phía sau truyền tới.
Nàng chau mày quay đầu lại nhìn, phía sau là một nam tử khoanh hai tay trước ngực nhàn nhã dựa vào hòn giả sơn, đôi mắt ranh mãnh nhìn nàng.
Đúng là dáng vẻ một kẻ quần áo lụa là.
Nhưng ánh mắt kia nàng tuyệt đối nhìn không thấu, dường như bất kham lại dường như sắc bén như chim ưng.
- Ta tưởng là ai, hóa ra là thế tử gia Hạng thân vương phủ.