Thế giới này có vô số kẻ vô lại, trong mắt Bạch Thiên Hoan, nếu Hạng Nguyên Hoán dám nhận thứ hai sẽ không ai dám nhận thứ nhất.
Nếu
không phải vì giết hắn sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết thì nàng
sớm đã xuống tay rồi, đâu đến nỗi bị hắn trêu đùa như hiện tại?
Nàng thính tai nghe được tiếng bước chân của người rình coi ngoài cửa đã rời đi thì khóe môi nhếch lên đầy nham hiểm.
- Ta hôn ngươi à? Không phải là không thể!
Bạch Thiên Hoan trầm tư nói, thoạt nhìn như đang suy nghĩ.
- Tới đi, ta đã chuẩn bị xong rồi.
Bạch Thiên Hoan cau mày, dùng bàn tay ngăn môi Hạng Nguyên Hoán tiến sát vào:
- Ta không thích loại tư thế bị chèn ép này.
Hắn cười khẽ, bất thình lình hôn lòng bàn tay nàng, tay nàng lập tức dời đi như bị bỏng, đôi mắt hung hăng trừng hắn.
Chân mày Hạng Nguyên Hoán nhướng thật cao, hứng thú nhìn đôi mắt đẹp sinh động của Bạch Thiên Hoan.
- Hửm? Vậy Hoan muội muội thích kiểu tư thế nào?
Bạch Thiên Hoan cười giảo hoạt, đột nhiên dùng sức nghiêng người, hai người
đổi tư thế, Bạch Thiên Hoan nằm trên người Hạng Nguyên Hoán.
Gối đầu lên hai tay, Hạng Nguyên Hoán mỉm cười nhìn nụ cười xinh đẹp của Bạch Thiên Hoan.
- Thì ra Hoan muội muội thích thế này, vậy về sau đều do nàng ở phía trên chủ đạo!
Miệng chó không phun được ngà voi, trong đầu hắn đều là những suy nghĩ không đứng đắn.
- Nếu ngươi động đậy nữa thì ta sẽ không tiếp tục.
Bạch Thiên Hoan không quên cảnh cáo Hạng Nguyên Hoán.
- Nàng yên tâm, ta mà động đậy nữa chính là chó con.
Bạch Thiên Hoan hài lòng cười, hai tay chống bên gáy Hạng Nguyên Hoán, đầu chậm rãi di chuyển xuống.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần giữa hai người, Bạch Thiên Hoan có thể
nhìn thấy hình ảnh của mình trong con ngươi đen nhánh của Hạng Nguyên
Hoán, hơi thở đến gần khiến cho trái tim nàng lại không tự chủ được mà
đập loạn, trong đầu trống rỗng.
Hơi thở quyện vào nhau, môi
nàng chạm nhẹ vào môi hắn, cảm giác như điện giật từ môi truyền khắp
người, khiến thân thể nàng run rẩy trong nháy mắt, cũng khiến lý trí của nàng trở về.
Trời ạ, nàng vừa mới làm gì?
Nàng
kịp phản ứng thì thấy vẻ mặt sững sờ của Hạng Nguyên Hoán, hình như hắn
cũng không ngờ Bạch Thiên Hoan sẽ thật sự hôn hắn, hơn nữa hắn đã chuẩn
bị tốt việc đề phòng nàng gạt hắn.
Bạch Thiên Hoan tỉnh táo lại, nhanh chóng dùng tay điểm huyệt nơi cổ Hạng Nguyên Hoán, lập tức
khiến hắn không thể nhúc nhích, nàng nhân cơ hội chuyển qua ngồi một
bên, nhẹ tay vuốt trái tim đập nhẹ nhàng của mình, lại sờ một chút khuôn mặt cũng nóng bừng.
Nàng thầm mắng chính mình xuất thần, ôi nụ hôn đầu của nàng.
Trong lòng tức giận, nàng kéo Hạng Nguyên Hoán bị điểm huyệt xuống đất.
Hạng Nguyên Hoán phục hồi tinh thần lại, hai mắt mải miết nhìn Bạch Thiên
Hoan không chớp, độ cong nơi khóe môi không thu hồi được:
- Nếu Hoan muội muội đã hôn ta thì ta cũng nên dựa theo ước định mà nói cho nàng kế hoạch ngày mai.
- Không cần, ta không muốn nghe!
Nàng quát, nhắc tới nụ hôn vừa rồi nàng sẽ tức giận, nàng thả mình lên giường, kéo màn lụa xuống:
- Ta mệt rồi, muốn ngủ, đừng quấy rầy ta.
***
Đêm dần về khuya, bởi vì nụ hôn trước khi ngủ kia mà Bạch Thiên Hoan ở trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng nàng không ngăn được cơn buồn ngủ mà
ngủ thiếp đi.
Nghe bên tai truyền đến tiếng thở đều đều,
Hạng Nguyên Hoán nằm trên tấm thảm nhung mới động đậy cánh tay, sau đó
chậm rãi ngồi dậy.
Huyệt đạo thông thường, căn bản……….không trói buộc được hắn.