Bạch Thiên Hoan đổi một thân bạch y, đầu tóc dưới sự cưỡng ép của Họa Mi
được chải thành búi tóc Lưu Vân tao nhã, cài nghiêng nghiêng phía trên
là bộ dao bạch ngọc hình song hạc, hoa tai minh châu, chân mày vẽ nhạt,
xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng không thích rêu rao như
vậy nhưng Họa Mi không chịu, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng gặp người
nhà chồng nên Họa Mi khăng khăng phải trang điểm cho đẹp chút.
Búi tóc rất cao, nàng cảm giác như đỉnh đầu đang nhô lên, đi được một nửa
nàng đã muốn phá cái búi tóc đó đi nhưng lại tiếc cho công sức Họa Mi đã đổ vào nó nên thôi.
Vừa tới dưới bậc thang tiền sảnh, Bạch
Thiên Hoan đã cảm giác được mấy ánh mắt hướng về phía nàng, có ánh mắt
hứng thú, cũng có ánh mắt mơ hồ mang theo chán ghét.
Ánh mắt hứng thú hiển nhiên là của Hạng Nguyên Hoán, còn ánh mắt chán ghét………..
Khi đến gần hơn chút, Bạch Thiên Hoan mới nhìn rõ tình hình trong phòng.
Bạch thượng thư Bạch Hiển Nhân ngồi ở chủ vị, Hạng Nguyên Hoán một chân gác
lên tay vịn, không hề có chút hình tượng ngồi bên tay phải ông, ngồi bên tay trái ông là một nam tử mặc cẩm bào màu nâu sẫm, đôi chân mày rậm
chau lại hầu như sắp đụng nhau.
Nhưng khi thấy rõ gương mặt Bạch Thiên Hoan thì đôi mắt kia lại lộ vẻ kinh diễm.
Biểu cảm của Bạch Hiển Nhân cũng có vài phần u ám, chỉ có Hạng Nguyên Hoán
ngồi như không liên quan đến mình, miệng ngậm một cọng rơm, cười híp mắt nhìn Bạch Thiên Hoan từ ngoài cửa bước vào.
Không khí hơi kỳ dị.
Chỗ có Hạng Nguyên Hoán, nhất định sẽ không có chuyện tốt lành gì.
- Nữ nhi thỉnh an cha, bái kiến hai vị thế tử gia!
Bạch Thiên Hoan ưu nhã hành lễ.
- Đứng lên đi.
Gương mặt cứng nhắc của Bạch Hiển Nhân hơi uy nghiêm nhìn nàng.
- Cám ơn cha!
Vừa vào cửa, Bạch Thiên Hoan đã cảm giác được ánh mắt không có ý tốt của
Hạng Nguyên Hoán, nàng cố ý né tránh, không đối diện với hắn:
- Không biết cha tìm nữ nhi tới có việc gì?
Bạch Hiển Nhân quay về phía Ngụy Tử Phong, khách khí nói:
- Ngụy thế tử không phải nói muốn gặp tiểu nữ sao? Bây giờ tiểu nữ tới rồi, không biết Ngụy thế tử………..
Không thể không nói, Bạch Thiên Hoan là một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc,
Ngụy Tử Phong lần này vốn là đến để từ hôn nhưng khi thấy khuôn mặt của
Bạch Thiên Hoan, hắn đột nhiên lại muốn thay đổi ý định.
Ngụy Tử Phong vừa định nói gì đó thì Hạng Nguyên Hoán bên kia lạnh nhạt mở miệng:
- Phong Tử là tới từ hôn! (chơi chữ: Phong Tử = kẻ điên, cách phát âm giống với tên của Ngụy Tử Phong)
Từ hôn?
Bạch Hiển Nhân chợt biến sắc mặt, lập tức đứng dậy, cao giọng:
- Từ hôn? Hiền chất, con là tới để từ hôn?
Ngụy Tử Phong không muốn nói từ hôn nhưng Hạng Nguyên Hoán vừa mở miệng khiến hắn không thể thoái lui.
Tuy Bạch Thiên Hoan là mỹ nhân nhưng dù sao cũng là thứ nữ, nghĩ đến những
lời châm biếm của các danh môn công tử khắp kinh thành, hắn đành hạ
quyết tâm.
- Đúng!
Ngụy Tử Phong kiên trì lấy một khối phụng bội từ trong ống tay áo ra:
- Xin Bạch cô nương đem long bội trả lại cho ta.
Khi Lý Minh Chi chết, Bạch Hiển Nhân cũng nghĩ Cung thân vương phủ có thể
sẽ từ hôn, dù sao………hôn sự này là do một tay Lý Minh Chi tác hợp.
- Hiền chất, con nói đùa à? Đây là hôn sự do Hiền phi nương nương đích thân xin Hoàng thượng ngự ban!
Đôi mắt Ngụy Tử Phong tham lam nhìn gương mặt mỹ lệ của Bạch Thiên Hoan, con ngươi đảo đảo, ngạo mạn nói:
- Bổn thế tử có thể cưới nàng, nhưng mà, nàng chỉ có thể làm tiểu thiếp, không thể làm chính thất!
Vừa không trái với hoàng mệnh, vừa không mất đi thể diện, còn có thể cưới
được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Hạng Nguyên Hoán nhìn Bạch Hiển Nhân và Bạch Thiên Hoan đồng thời biến sắc mặt thì khóe môi vểnh lên một độ cong đắc ý.