Hạng Hân Lạc quay đầu lại, lần quay đầu này, nàng thấy Đinh Viễn Sơn không chút sức sống nằm trên đất.
- Viễn Sơn ca ca, Viễn Sơn ca ca!
- Đừng lộn xộn!
Ngụy Tử Phong không có ý định thả Hạng Hân Lạc.
- Ngươi đã hứa với Viễn Sơn ca ca là thả ta ra rồi mà!
Hạng Hân Lạc tức giận nói.
Ngụy Tử Phong cười giễu cợt, ngón tay thấm chút máu trên cổ nàng đưa vào miệng mút, khi hắn cười, trên hàm răng có vết đỏ tươi vô cùng
chói mắt.
- Ngươi cho rằng ta thật sự thả ngươi à?
Hôm nay hắn đánh Đinh Viễn Sơn, Hạng Nguyên Hoán chắc chắn sẽ
không tha cho hắn, có Hạng Hân Lạc trong tay, hắn mới có thể khống chế
được Hạng Nguyên Hoán.
Lửa giận của Hạng Hân Lạc bốc lên.
- Ngươi là đồ tiểu nhân bỉ ổi!
- Ta bỉ ổi?
Ngụy Tử Phong hừ mũi:
- Hạng Nguyên Hoán hắn so với ta còn bỉ ổi hơn không biết bao
nhiêu lần, hành động của ta hôm nay chỉ bằng một phần mười hắn mà thôi,
hôm nay, ngươi phải theo ta về Cung thân vương phủ, ta phải chờ đại ca
ngươi đích thân quỳ dưới đất cầu xin ta, ta mới thả ngươi!
Ngụy Tử Phong kéo Hạng Hân Lạc đi ra ngoài.
Muốn đại ca cầu xin hắn? Hắn nhất định sẽ giết đại ca mất.
Đầu nàng lắc như trống bỏi.
- Đừng, đừng, ta không đi theo ngươi, ngươi thả ta ra!
Nếu vào Cung thân vương phủ, nàng có cánh cũng không bay được.
Hạng Hân Lạc tìm một kẽ hở, vùng thoát khỏi Ngụy Tử Phong.
- Hai người các ngươi, ngăn cô ấy lại cho ta!
Ngụy Tử Phong vội chỉ vào hai thị vệ, hắn cho rằng nàng sẽ trực tiếp chạy trốn.
Hạng Hân Lạc chạy đến bên cạnh Đinh Viễn Sơn, đỡ Đinh Viễn Sơn dậy.
- Viễn Sơn ca ca, huynh sao rồi? Muội mang huynh đi!
Nàng tràn đầy lo lắng đỡ Đinh Viễn Sơn.
Khóe mắt Đinh Viễn Sơn có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Ngụy Tử Phong thấy Hạng Hân Lạc dìu Đinh Viễn Sơn thì vẻ mặt giễu cợt.
- Ngươi lại còn đi đỡ tên phế vật này, ngươi nên ngoan ngoãn theo ta về Cung thân vương phủ đi!
Ngụy Tử Phong vừa định kéo Hạng Hân Lạc thì một thanh kiếm lạnh
lẽo đặt lên cổ hắn, tình thế thình lình thay đổi khiến tất cả mọi người
đều hoảng sợ.
Đinh Viễn Sơn vốn đang thoi thóp trên mặt đất, trong tay đang cầm một thanh kiếm, mũi kiếm chỉa vào Ngụy Tử Phong.
- Viễn……Viễn Sơn ca ca, huynh không sao chứ?
Hạng Hân Lạc vui mừng nhìn hắn.
- Ngươi tại sao lại không sao?
Người không dám tin nhất là Ngụy Tử Phong, vừa rồi hắn rõ ràng
thấy Đinh Viễn Sơn bị đánh đến mức tổn thương lục phủ ngũ tạng, không
thể nào cầm kiếm được.
- Ngươi cho rằng, hai thuộc hạ phế vật kia của ngươi có thể đánh ta tàn phế sao?
Hai tay Ngụy Tử Phong giơ lên, cả người cứng đờ tại chỗ, hắn sợ hãi, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
- Ngươi……….ngươi muốn giết ta sao?
Giọng Ngụy Tử Phong run run cảnh cáo:
- Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ không sống được đâu!
- Ngươi tưởng ta giống ngươi chắc?
Ngụy Tử Phong cười nói:
- Ngươi đương nhiên không giống ta, ngươi là đại anh hùng trên chiến trường, sao có thể giống ta chứ?
- Giao ước vừa rồi giữa ta và ngươi, bây giờ vẫn tính chứ?
- Dĩ nhiên tính!
Ngụy Tử Phong chỉ thẳng về phía cửa, vội vã đuổi người:
- Ngươi có thể mang cô ấy đi, đi ngay bây giờ, không ai cản các ngươi!
Chỉ cần Đinh Viễn Sơn không cầm kiếm chỉ vào hắn, hiện tại bảo hắn làm gì cũng được.
- Lạc Lạc, chúng ta đi!
Đinh Viễn Sơn nói với Hạng Hân Lạc bên cạnh.
- Được! Chúng ta đi!
Hạng Hân Lạc hai tay khẽ run dìu hắn, nàng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần từ cơn sợ hãi vừa rồi.
Đinh Viễn Sơn, Hạng Hân Lạc, và cả Mã Trung, Mã Lương, sau khi
rời khỏi tửu lâu liền rẽ qua một khúc quanh, Ngụy Tử Phong thật lâu mới
hoàn hồn lại, ngồi bệt trên mặt đất.
Quá đáng sợ, suýt tí nữa hắn đã bị Đinh Viễn Sơn giết rồi.
Vừa ra khỏi tửu lâu, dáng vẻ Đinh Viễn Sơn còn có thể nói là
bình thường, nhưng sau khi rẽ qua khúc quanh, hắn liền vịn vào tường
phun ra một ngụm máu.
Hạng Hân Lạc đi phía trước cuối cùng cũng dần phục hồi tinh thần lại, bắt đầu oán trách.
- Viễn Sơn ca ca, vừa nãy huynh không nên cứ thế tha cho hắn,
hắn đánh huynh thảm như vậy, huynh nhất định phải đánh hắn trở lại mới
hả giận.
Phía sau không có người trả lời, Hạng Hân Lạc vừa quay đầu thì
thấy Đinh Viễn Sơn vịn vách tường từ từ ngã xuống, nàng sợ hãi, tim run
lên, vội bước tới đỡ lấy thân thể hắn đang ngã xuống.
- Viễn Sơn ca ca, huynh sao thế? Vừa nãy không phải vẫn rất ổn ư?
Đinh Viễn Sơn muốn nhìn Hạng Hân Lạc, nhưng mắt trắng lên, đầu tựa trên vai nàng ngất lịm đi.
Hạng Hân Lạc gấp gáp khóc lên.
- Mã Trung, Mã Lương, hai ngươi mau qua đây.
Hạng Nguyên Hoán sau khi biết tin, nổi giận đùng đùng đến tửu
lâu tìm Ngụy Tử Phong, Ngụy Tử Phong sớm đã chạy mất dạng, sau đó Hạng
Nguyên Hoán lại đến Cung thân vương phủ náo loạn một trận, vẫn không tìm thấy Ngụy Tử Phong.
Đoán là hắn ta đã trốn đến nơi nào đó lánh nạn rồi.
Không tìm được người, Hạng Nguyên Hoán đành phải về Hạng thân vương phủ xem xét tình hình của Đinh Viễn Sơn.
Trở lại Hạng thân vương phủ, bên ngoài phòng cho khách có rất
nhiều người đợi, trong phòng, Bạch Thiên Hoan một mình chữa trị cho Đinh Viễn Sơn.
Hạng Diên Thiệu và Tiết Oánh nghe tin chạy tới cũng gia nhập vào đám người lo lắng đứng chờ bên ngoài.
Thấy Hạng Nguyên Hoán tới, Hạng Hân Lạc luôn cố vờ trấn tĩnh lập tức lao vào lòng hắn.
- Đại ca, muội sợ lắm, Viễn Sơn ca ca vừa nãy chảy rất nhiều máu.
Hạng Nguyên Hoán nhẹ nhàng đẩy Hạng Hân Lạc ra.
- Đại Sơn phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu, muội không cần lo lắng! Muội chờ bên ngoài đi, huynh vào trong xem thử!
- Dạ!
Hạng Nguyên Hoán đẩy cửa bước vào rồi đóng cửa lại, ngăn cách mọi người bên ngoài.
Trên giường trong phòng, Bạch Thiên Hoan đầu đầy mồ hôi nối
xương cho Đinh Viễn Sơn, mồ hôi chảy từ trên trán xuống, nàng đưa tay
lau, trâm cài tóc trên đầu do bận bịu nên hơi lỏng lẻo, vài sợi tóc mai
bung ra khiến nàng trông hơi xốc xếch, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp
của nàng.
Một cái tay cầm lấy cái tay đang duỗi ra của nàng, giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Ngẩng đầu thấy Hạng Nguyên Hoán, nàng và hắn nhìn nhau cười.
- Tình trạng Viễn Sơn thế nào?
- Không tính là quá nghiêm trọng!
Bạch Thiên Hoan hời hợt trả lời.
Hạng Nguyên Hoán bắt mạch cho Đinh Viễn Sơn, Đinh Viễn Sơn bị
đánh đến mức lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, nếu đổi thành những đại
phu khác hoặc thái y thì cùng lắm là cố hết sức mà thôi, đa phần đều bảo người nhà chuẩn bị hậu sự.
Cực ít người bị thế này có thể sống tiếp được, nếu có cũng là dựa vào nghị lực bản thân.
Nhưng Bạch Thiên Hoan lại nói tình trạng Đinh Viễn Sơn không tính là quá nghiêm trọng.
Nếu nàng đã nói vậy nghĩa là nàng có thể chữa khỏi cho Đinh Viễn Sơn.
- Hắn đại khái cần bao lâu mới có thể ra trận như thường?
Bạch Thiên Hoan cau chặt mày.
- E rằng trong vòng ba tháng là không có khả năng, thuốc của ta
dù tốt đến mấy đi nữa, trong ba tháng này nhất định phải khống chế hành
vi của hắn, hắn đã gãy mất ba cái xương sườn, nếu còn gãy nữa, sợ là sẽ
để lại di chứng!
Bạch Thiên Hoan nói ra tính nghiêm trọng trong đó.
Nàng sờ Đinh Viễn Sơn, tìm được chỗ xương gãy, tiến hành châm
cứu, chỉnh xương, bôi thuốc rồi dùng phiến đá cố định khớp xương lại.
Trong quá trình Bạch Thiên Hoan chữa trị cho Đinh Viễn Sơn, Hạng Nguyên Hoán luôn ở bên cạnh im lặng quan sát.
Khi trán nàng đổ mồ hôi, hắn sẽ lau giúp nàng, khi nàng cần gì đó, hắn sẽ đưa cho nàng.
Phương pháp nàng chữa trị cho Đinh Viễn Sơn rất nhanh nhẹn, thậm chí………trong đó có một số phương pháp chữa trị hắn chưa thấy bao giờ,
nhưng không thể không nói, phương pháp của nàng hiệu quả hơn.
Thời gian từng chút trôi qua, sau một canh giờ, Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng làm xong việc chữa trị cho Đinh Viễn Sơn.
Nàng vịn thắt lưng đau mỏi đứng dậy, Hạng Nguyên Hoán săn sóc dìu nàng đến bên bàn ngồi xuống.
- Hiện tại chỉ cần để cậu ấy tĩnh dưỡng trên giường ba ngày, ba
ngày này không được xuống giường đi lại, cũng không được cử động mạnh,
sau ba ngày có thể sinh hoạt nhẹ nhàng bình thường!
Bạch Thiên Hoan thở ra một hơi nói.
- Chuyện này sẽ ngột chết hắn!
Hạng Nguyên Hoán đùa nói.
- Ngột chết cũng phải chịu, đây là vì tốt cho cậu ấy.
- Nhưng………….
Ánh mắt Hạng Nguyên Hoán nhấp nháy:
- Y thuật của Hoan muội muội rốt cục học được từ đâu?