Những lời này Hạng Nguyên Hoán đã muốn hỏi lâu lắm rồi nhưng vẫn không tìm được cơ hội, hôm nay, nhân dịp này, hắn cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Bạch Thiên Hoan đang định cầm ấm rót trà, nghe lời này của hắn
thì tay khựng lại giữa không trung, sau đó mới từ từ rót xuống.
- Gần nơi trước kia ta sống có một thần y ở ẩn, ta theo học ông ấy một chút!
Bạch Thiên Hoan hời hợt trả lời, nàng cầm ấm rót trà, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú vào nước trà.
Rất hiển nhiên, đây không phải sự thật.
- Vị thần y đó tên gì?
- Đã là ở ẩn thì đương nhiên sẽ không cho người ta biết tên, hơn nữa, ta cũng đã hứa sẽ không nói tên ông ấy cho người khác!
Bạch Thiên Hoan nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, chất lỏng ấm
áp chảy qua cổ họng khô khốc của nàng khiến nàng dễ chịu hơn rất nhiều.
Nàng không muốn trả lời.
- Thuật thay tim của nàng trước kia cũng là học từ vị thần y đó sao?
- Ừ!
Lại là một tiếng nhàn nhạt, mặt nàng nhăn lại, rất rõ ràng là không muốn tiếp tục nói đề tài này.
- Có cơ hội, ta thật sự muốn gặp vị thần y này.
Hạng Nguyên Hoán quay đầu nhìn Đinh Viễn Sơn vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên giường, đáy mắt toát ra hận ý:
- Có điều, chuyện của Viễn Sơn lần này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Phong Tử!
- Đinh đại tướng quân biết chuyện này không?
Hạng Nguyên Hoán lắc đầu:
- Ta tạm thời không để thuộc hạ của Đại Sơn báo chuyện này với
ông ấy, nếu Đinh thế bá biết Đại Sơn bị thuộc hạ của Phong Tử đánh bị
thương, không khỏi sẽ đánh Đại Sơn một trận trước rồi mới đi tìm Cung
thân vương phủ tính sổ.
- Đánh Đinh tướng quân một trận?
Bạch Thiên Hoan nghe xong, rất kinh ngạc với vị Đinh đại tướng quân này.
- Phải!
Hạng Nguyên Hoán chặc lưỡi giải thích:
- Đại Sơn nói thế nào cũng là con nhà tướng, Cung thân vương phủ đều là văn thần, Đại Sơn lại bị thuộc hạ của Phong Tử đánh thành như
vậy, ta cũng cảm thấy mất mặt thay hắn.
- Cậu ấy bây giờ đã bị thương rất thảm rồi.
- Đinh thế bá mặc kệ, trừ phi Đại Sơn có thể đòi lại mặt mũi,
bằng không chuyện này không thể để Đinh thế bá biết được, trước đó cứ để hắn ở lại trong phủ, chờ khi hắn có thể chịu đánh được hãy nói cho thế
bá!
Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc nói.
Sao nghe thế nào cũng cảm thấy trong lời của hắn có chút hả hê cười trên nỗi đau người khác nhỉ.
Nhưng, dù sao cuối cùng chuyện cũng đã qua, chỉ cần Hạng Nguyên Hoán đừng hỏi tiếp chuyện vừa nãy là được.
Hạng Hân Lạc bên ngoài đẩy cửa ra, xông vào.
- Đại ca, thế nào? Viễn Sơn ca ca không sao chứ?
Vừa vào, Hạng Hân Lạc đã vọt đến bên giường.
- Đại tẩu muội đã kéo hắn từ quỷ môn quan về rồi!
Hạng Nguyên Hoán thuận miệng nói.
- Thật tốt quá!
Trái tim thấp thỏm của Hạng Hân Lạc khi hắn nói xong câu này
cuối cùng cũng an ổn lại, Đinh Viễn Sơn rốt cục không sao rồi.
- Đừng cao hứng quá sớm!
Hạng Nguyên Hoán liếc muội muội nhà mình.
- Sao thế? Vừa nãy không phải huynh nói huynh ấy không sao rồi mà?
Hạng Hân Lạc vì câu nói của hắn mà trái tim lại bất an, ánh mắt lo lắng nhìn Đinh Viễn Sơn trên giường.
Mặt Đinh Viễn Sơn tuy không sao nhưng trên người không có chỗ
nào lành lặn, từng mảng từng mảng tím đen, còn được quấn rất nhiều băng
và thanh nẹp.
Quen biết Đinh Viễn Sơn nhiều năm như vậy, Hạng Hân Lạc lần đầu tiên thấy hắn chật vật thế này.
- Hắn không sao, có điều, bây giờ người có sao chính là muội đấy!
- Muội?
Hạng Hân Lạc chỉ vào mũi mình:
- Muội thế nào?
- Muội nói xem muội vốn đang yên đang lành, vô duyên vô cớ vào trong tửu lâu trêu chọc Phong Tử làm gì?
Hạng Nguyên Hoán nghiêm khắc phê bình:
- Nếu không phải muội chạy vào tửu lâu, Đại Sơn sẽ không trở
thành như vậy, muội nên biết, vì hành động của muội suýt nữa đã hại chết hắn.
Hạng Hân Lạc há mồm, vốn định nói ra chuyện mình bị uy hiếp
nhưng khóe mắt liếc thấy Hạng Diên Thiệu và Tiết Oánh cũng vào phòng,
lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Tiết Oánh vừa bước vào không rõ tình hình, xét thấy trước kia
Hạng Hân Lạc đã làm quá nhiều chuyện hoang đường, hơn nữa lần này Hạng
Hân Lạc quả thực hại Đinh Viễn Sơn không nhẹ.
- Lạc Lạc, lần này thực là con không đúng, con không nên đi trêu chọc người của Cung thân vương phủ, chờ sau khi Đinh đại ca của con
tỉnh, con nên xin lỗi cậu ấy đàng hoàng.
Uất ức tụ thành nước mắt trên khóe mắt Hạng Hân Lạc.
- Mẫu phi, người không biết gì cả mà đã trách con, con hôm nay
bị tủi thân thế nào, người cũng không quan tâm con, bây giờ người còn
cùng với ca ca chỉ trích con, mẫu phi, người quá bất công!
Hạng Hân Lạc khóc lóc nói rồi đẩy mọi người chạy ra ngoài.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Mã Trung và Mã Lương theo sát phía sau nàng ấy.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiết Oánh khó hiểu nhìn Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán giải thích đơn giản:
- Muội muội bị Ngụy Tử Phong gọi đi, hắn ta nổi sắc tâm với muội muội, sau đó Đại Sơn đến, hắn ta dùng mạng muội muội uy hiếp Đại Sơn,
Đại Sơn bị đánh thành như vậy.
- Hèn gì vừa rồi ta thấy y phục của Lạc Lạc bị xé hỏng, trên cổ còn có vết máu, sao con không nói sớm cho ta biết?
- Mẹ vừa vào thì cùng với con trách mắng muội ấy, mẹ có cho con cơ hội à?
Hạng Nguyên Hoán vô tội giang tay ra.
Tiết Oánh trừng hắn.
- Chuyện tốt con làm, ta đi dỗ dành Lạc Lạc.
Hồng Viên.
Hạng Hân Lạc chạy một mạch về phòng ngủ của mình, tủi thân nằm lên gối khóc nức nở.
Khi Tiết Oánh đến, các nha hoàn trong Hồng Viên đang luống cuống không biết nên khuyên giải Hạng Hân Lạc thế nào, Tiết Oánh lệnh cho họ
lui xuống, tự bà đi vào phòng.
- Ra ngoài ra ngoài, ai cũng không được vào!
Hạng Hân Lạc cầm một cái gối ném ra cửa, Tiết Oánh nhanh nhẹn lách mình, tránh được cái gối của nàng.
- Giận lớn như vậy, ngay cả mẫu phi cũng muốn ném?
Gương mặt Hạng Hân Lạc trên gối hơi di chuyển một chút, thấy
người tới là Tiết Oánh, mặt nàng lại vùi vào gối lần nữa, giọng nói còn
mang theo tiếng khóc nấc.
- Mẹ tới làm gì?
Tiết Oánh nhặt cái gối trên đất đi vào.
- Nữ nhi bảo bối của mẹ chịu uất ức, mẹ lo lắng, không được sao?
- Mẹ còn biết lo lắng cho con?
- Đương nhiên rồi, mẫu phi chỉ có một mình con là nữ nhi, sao có thể không lo lắng cho con?
Tiết Oánh đặt gối lên trên giường, nhẹ nhàng kéo Hạng Hân Lạc dậy.
Nàng ngoan ngoãn leo lên người Tiết Oánh, đầu tựa lên đầu gối
của bà, bà dịu dàng xoa tóc nàng, lau nước mắt trên mặt nàng.
- Ngoan, đừng khóc, ban nãy là mẫu phi không đúng, Lạc Lạc đừng giận nữa nhé?
- Còn giận!
Nàng chu môi.
- Mẹ biết con chịu uất ức, nhưng mà……
Tiết Oánh nhìn thẳng vào mắt Hạng Hân Lạc:
- Con tại sao lại đột nhiên đi tìm Ngụy Tử Phong, có phải có chuyện gì giấu mẹ không?
- Con……..con không có, con đâu có chuyện gì giấu mẹ?
Hạng Hân Lạc khẩn trương thẳng lưng lên, ngay cả lỗ chân lông cũng dựng lên.
- Không có? Sau khi con từ Sơn Thành trở về, mẹ đã cảm thấy bất
thường rồi, Hạng thân vương phủ chúng ta và Cung thân vương phủ trước
giờ không hề qua lại, con cũng chưa bao giờ chủ động đến gần Ngụy Tử
Phong, sao hôm nay lại đột nhiên đi tìm hắn ta?
- Con đâu có gì bất thường, con hôm nay cũng chỉ ngẫu nhiên gặp phải hắn ta mà thôi.
- Lạc Lạc, con là nữ nhi của mẹ, khi con nói dối sẽ cắn móng tay!
Tiết Oánh một câu chỉ đúng chỗ hiểm.
Tay Hạng Hân Lạc rụt nhanh về, sau lưng đã ra mồ hôi lạnh, nàng
vội bò dậy, giả vờ không có việc gì đuổi Tiết Oánh ra ngoài.
- Được rồi, mẫu phi, y phục con hỏng, con phải thay y phục, hơn nữa con cũng mệt, muốn nghỉ ngơi!
- Lạc Lạc!
Thấy Tiết Oánh kiên trì như vậy, Hạng Hân Lạc biết mình không giấu được bà.
Vả lại, việc đó cứ chôn kín trong lòng, từ sớm đến tối luôn giày vò nàng, từ lâu đã khiến nàng chịu hết nổi rồi.
- Được………
Hạng Hân Lạc quyết định ngẩng đầu đối mặt với Tiết Oánh:
- Con nói!
Sau khi quyết định, Hạng Hân Lạc không dám nhìn thẳng vào mắt
Tiết Oánh, nàng cúi đầu nhỏ giọng đem chuyện đã xảy ra ở Sơn Thành nói
rõ toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn cho Tiết Oánh, liên quan đến việc hợp tác
với cửu hoàng tử, nàng nói uyển chuyển đi một chút, tăng thêm chuyện cửu hoàng tử uy hiếp mình nếu không hợp tác với hắn thì hắn sẽ hãm hại Hạng Nguyên Hoán, đồng thời che giấu chuyện nàng thích Hạng Nguyên Hoán.
Cuối cùng, Hạng Hân Lạc bổ sung một câu:
- Phong Tử chính là dùng nhược điểm con từng câu kết với cửu hoàng tử để uy hiếp con, con……..
- Những chuyện con nói này, toàn bộ đều là thật?
Tiết Oánh chưa hoàn toàn tỉnh táo từ cơn khiếp sợ, không ngờ ở Sơn Thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
- Là thật!
Hạng Hân Lạc cúi đầu nhỏ giọng cầu xin:
- Mẫu phi chỉ cần đừng đuổi con ra khỏi phủ, muốn phạt con thế nào cũng được!
- Cái con bé này, mẹ sao lại phạt con? Nhưng………
Tiết Oánh nghiêm mặt:
- Sau này loại chuyện như thế không được phép xảy ra nữa!