Lời nói lạnh như băng đánh vào mặt nàng, cũng đánh vào tim nàng, đáy lòng đau đớn từng cơn.
- Hạng Nguyên Hoán, lời chàng vừa nói, lặp lại một lần!
Bạch Thiên Hoan giận, đôi môi run rẩy.
- Chính nàng làm được thì đừng sợ người ta nói, đừng tưởng ta không biết chuyện của nàng và nam nhân kia!
- Chàng biết cái gì?
Bạch Thiên Hoan không hiểu sao cả.
- Ta thấy tất cả rồi, ở Linh Ẩn Tự, nàng và nam nhân kia ôm nhau thân mật, bây giờ nàng vẫn muốn ngụy biện sao?
Linh Ẩn Tự?
Nàng và một nam nhân ôm nhau thân mật?
Chợt nhớ đến người nam nhân đỡ nàng do nàng choáng trong Linh Ẩn Tự, lúc đó, nàng mơ hồ cảm thấy hình như mình nhìn thấy Hạng Nguyên
Hoán, hóa ra đó thật sự là hắn, nàng còn tưởng mình gặp ảo giác.
Đợi đã! Hắn đang vu cáo nàng lang chạ với nam nhân khác sao? Hơn nữa…..
- Chàng theo dõi ta?
Nàng không dám tin, nói ra sự thật.
- Phải! Là ta theo dõi nàng.
Hạng Nguyên Hoán không hề che giấu hành vi của mình:
- Nhưng, cũng may mà ta theo dõi nàng mới biết hóa ra nàng……
Hóa ra là một hiểu lầm, hắn đại khái là vì mấy ngày nay bị nàng đối xử lãnh đạm cho nên mới sinh lòng nghi ngờ với nàng.
Nhưng, hắn lại vì một hiểu lầm mà trách mắng nàng như vậy, khiến nàng cực kỳ tức giận.
- Đủ rồi, chàng đã cho rằng ta phản bội chàng, ta không còn lời nào để nói.
Đây xem như nàng mặc nhận sao?
Hạng Nguyên Hoán giận không kiềm được, tay siết thành nắm đấm, ngón tay chỉ vào Bạch Thiên Hoan run rẩy.
- Giỏi, nàng giỏi lắm!!!
Hạng Nguyên Hoán tức giận nói xong, xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Bạch Thiên Hoan trong phòng.
Đợi hắn đi rồi, Họa Mi mới lo lắng chạy vào, đặt hộp gỗ đựng
Phật châu lên bàn, vội vàng đỡ lấy thân thể lảo đảo của nàng.
- Đại tiểu thư, sao người lại giận dỗi với thế tử gia? Thế tử gia hiểu lầm người, sao người không giải thích?
Họa Mi vừa oán trách vừa dìu Bạch Thiên Hoan lên giường.
- Ta không thẹn với lòng, tại sao phải giải thích?
Nàng bực bội phản bác.
Họa Mi không nhịn được thở dài, hai người này đều bướng như nhau, hơn nữa ai cũng không chịu cúi đầu.
Chỗ đại tiểu thư không được, vậy chỉ có thể nhúng tay vào chỗ
thế tử gia, phải mau mau hóa giải mâu thuẫn giữa hai người mới được, nói đến nói đi chính là vì thế tử gia không biết đại tiểu thư mang thai mà
thôi.
Họa Mi tìm một vòng vẫn không tìm được Hạng Nguyên Hoán, đến cổng lớn, nàng bèn hỏi thăm thủ vệ.
- Các huynh có thấy thế tử gia không?
- Thế tử gia vừa hầm hầm đi ra ngoài.
- Vậy huynh có biết ngài ấy đi đâu không?
- Ngài ấy không nói, chúng tôi làm sao biết?
Thôi, đợi ngài ấy về rồi hẵng nói, tạm thời cũng không gấp.
Đông cung.
Nửa đêm, thái tử Hạ Ất Hiên đột nhiên phát bệnh tim, hôn mê, tất cả thái y của Thái y viện lũ lượt bị gọi đến đông cung.
Các thái y vây quanh Hạ Ất Hiên chữa trị cho hắn.
Nhờ sự chữa trị của thái y, đến khi trời hửng sáng, bệnh tình của Hạ Ất Hiên mới có thể tạm thời thuyên giảm.
Canh năm, Hoàng đế vừa nhận được tin tức, vội vã đến đông cung.
- Các ngươi rốt cuộc hầu hạ kiểu gì thế hả? Thái tử sao lại đột nhiên phát bệnh tim?
Trong sảnh, Hoàng đế tức giận rống một đám cung nữ và thái giám.
- Nô tỳ chỉ cho thái tử dùng thuốc tĩnh tâm như bình thường,
không có nửa phần sơ sót, chúng nô tỳ cũng không biết tại sao thái tử
lại đột nhiên hôn mê.
Một thái y từ trong phòng bước ra, quỳ “phịch” xuống đất.
- Hoàng thượng.
- Thái tử có phải đã không sao rồi không?
- Bẩm Hoàng thượng, thái tử điện hạ tạm thời không sao, nhưng…….
Thái y ấp a ấp úng nói, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
- Nhưng cái gì?
Hoàng đế không kiên nhẫn phẫn nộ gắt.
- Nhưng, tâm mạch của thái tử yếu ớt, tuy chúng thần đã tạm thời bảo vệ tâm mạch cho thái tử điện hạ, nhưng sợ là……chỉ có thể đến tối
nay thôi!
- Chỉ có thể đến tối nay là ý gì?
Thái y nọ thân thể run rẩy rạp người xuống đất, nhỏ giọng nói ra sự thật:
- Bệnh tim của thái tử điện hạ lần này rất nghiêm trọng, vi thần đã cố gắng hết sức rồi!
- Đã cố gắng hết sức?
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét:
- Trẫm không muốn nghe mấy chữ “đã cố gắng hết sức”, trẫm chỉ
muốn các ngươi mau chữa khỏi cho thái tử, bằng không, tất cả người trong Thái y viện các ngươi đều bồi táng theo thái tử.
Thân thể của thái y run rẩy càng dữ dội hơn.
- Hoàng thượng, vi……..vi thần……..
Một thái giám vội vã tiến vào.
- Hoàng thượng, lục hoàng tử đến rồi, đang ở bên ngoài đông cung cầu kiến, nói là nghe nói thái tử điện hạ mắc bệnh tim, ngài ấy có biện pháp có thể chữa khỏi cho thái tử điện hạ!
Có thể chữa khỏi?
Hoàng đế lập tức giơ tay ra hiệu:
- Đi, cho lục hoàng tử vào nhanh lên.
- Dạ.
Thái giám mau chóng chạy ra ngoài, không lâu sau, Hạ Ất Thần tiến vào.
Vừa thấy Hạ Ất Thần, Hoàng đế vô cùng nhiệt tình tiến lên đón
hắn, Hạ Ất Thần khom lưng muốn hành lễ thì Hoàng đế nắm lấy tay hắn ngăn lại.
- Nhi thần tham……..
- Được rồi được rồi, mấy lễ nghi hình thức này miễn đi.
- Tạ ơn phụ hoàng!
Hạ Ất Thần điềm tĩnh đứng lên.
Đôi mắt kích động của Hoàng đế nhìn hắn:
- Vừa nãy thái giám truyền lời, nói là con có biện pháp chữa khỏi cho thái tử?
- Đúng vậy không sai!
- Vậy con mau chữa cho thái tử đi, nếu con có thể chữa khỏi, trẫm nhất định sẽ trọng thưởng!
Trên mặt Hoàng đế nở nụ cười.
Mấy năm nay, Hoàng đế cực ít khi vui vẻ hòa nhã với Hạ Ất Thần,
bây giờ cười chân thành với hắn như vậy là lần đầu tiên, nhưng…….nụ cười này lại vì đại nhi tử của ông ấy____thái tử.
- Phụ hoàng, bệnh tim của thái tử, con không thể chữa.
Nụ cười trên mặt Hoàng đế vụt tắt, ánh mắt đột nhiên sắc bén, khóe môi và khóe mắt co giật báo hiệu cơn giận của ông.
Không đợi Hoàng đế bộc phát, Hạ Ất Thần đã thong thả giải thích:
- Tuy nhi thần không thể chữa cho thái tử, nhưng, nhi thần biết một người có thể.
- Người con nói là ai?
- Thế tử phi hiện tại của Hạng thân vương phủ, Bạch Thiên Hoan.
- Bạch Thiên Hoan? Chính là nữ nhân Hạng Nguyên Hoán vừa cưới về đấy à? Nàng ta có thể chữa cho thái tử?
Ánh mắt cực kỳ không tin tưởng của Hoàng đế nhìn chằm chằm Hạ Ất Thần:
- Sao trẫm chưa từng nghe nói?
- Phụ hoàng chưa từng nghe nói nhưng có lẽ thái y đã từng nghe,
một tháng trước, phú hộ đứng đầu Sơn Thành đột nhiên phát bệnh tim, có
người đã giúp ông ấy thay tim, sau khi thay tim, bây giờ ông ấy hoàn
toàn khỏe mạnh, nghe nói, đã triệt để chữa khỏi bệnh tim rồi!
Hoàng đế hoài nghi liếc nhìn thái y.
Thái y kia sau khi nghe, lập tức gật đầu:
- Không sai, chuyện này vi thần có biết, chỉ là luôn không biết người đó là ai!
Hạ Ất Thần trả lời khẳng định:
- Người đó chính là Bạch Thiên Hoan, hôm đó ngoài cổng nhà phú
hộ kia có rất nhiều người tụ tập đều có thể chứng minh điều này.
- Thật vậy sao?
Hoàng đế vẫn có chút không quá tin tưởng.
Thái y vội vã bổ sung:
- Hoàng thượng, trừ thay tim ra, e là không còn cách khác có thể cứu thái tử điện hạ.
Hoàng đế trầm mặc, con ngươi nheo lại cúi đầu suy tư.
Đám người lục hoàng tử bên cạnh im lặng chờ đợi quyết định cuối cùng của Hoàng đế.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế cuối cùng đưa ra quyết định.
- Người đâu, lập tức đến Hạng thân vương phủ, truyền ý chỉ của
trẫm, triệu Bạch Thiên Hoan lập tức tiến cung chữa bệnh cho thái tử.
Hạng Nguyên Hoán cả đêm không về, nghe Ngưu Quang nói, Hạng
Nguyên Hoán ở trong khách điếm, trước đó còn chạy đến tửu lâu uống say
bí tỉ.
Tên khốn kiếp này, đúng là giận dỗi với nàng thắng rồi.
Sáng sớm sau khi thức dậy, Bạch Thiên Hoan dự định đi tìm Hạng Nguyên Hoán nói rõ.
Chuyện này nói thế nào cũng do mình mà ra, hắn cứ luôn cáu như
vậy cũng không phải cách, sớm muộn gì chuyện cũng truyền đến tai Hạng
thân vương và Hạng thân vương phi, đến lúc đó ầm ĩ lớn chuyện ngược lại
không tốt.
Nàng vừa mở cửa phòng thì thấy một hạ nhân vội vã chạy vào Tùng Viên.
Bạch Thiên Hoan cau mày.
Không phải chuyện nàng cãi vã mâu thuẫn với Hạng Nguyên Hoán đã truyền đến tai Hạng thân vương và vương phi chứ?
Tên Hạng Nguyên Hoán này!
- Thế tử phi!
Người nọ chạy thở hồng hộc.
- Sao thế? Có chuyện gì?
Bạch Thiên Hoan hỏi thăm dò.
- Thế tử phi, không hay rồi, người trong cung tới, muốn người lập tức tiếp chỉ tiến cung.
Tiếp chỉ?
Trong lòng Bạch Thiên Hoan có dự cảm không hay.
- Có biết là chuyện gì không?
- Thái tử điện hạ đột nhiên phát bệnh tim, lục hoàng tử tiến cử
thế tử phi chữa bệnh cho thái tử điện hạ, cho nên Hoàng thượng triệu
người lập tức vào cung.