Thần Y Toàn Năng

Chương 15: C15: Có ai ở đây không



"Cái nào ăn cũng ngon hết mà, bà nội đừng nói đùa, đồ ăn bà làm có món nào mà con không thích đâu.” Lục Phàm vội vàng ăn.

Lâm Khả Nhi mím môi: "Anh Lục Phàm, anh ăn chậm một chút, đừng để nghẹn!”

Lục Phàm xấu hổ cười, nội tâm cảm giác rất ấm áp, cũng chẳng biết tại sao cứ ở trong căn nhà này anh lại cứ có cảm giác như đang được ở bên gia đình thật sự, có lẽ anh ở trên núi lâu quá rồi.

“Đúng rồi, tối nay con phải ra ngoài một lát đó bà nội." Lâm Khả Nhi lên tiếng: "Sinh nhật bạn con, đặc biệt mời con đó, không đi thì rất có lỗi!”

“Không nên chơi quá muộn nhé!" Bà Quế Hoa nói: "Con đi một mình bà không yên tâm, bên ngoài không an toàn, để Tiểu Phàm đi cùng con.”

“Con cũng dự định như vậy!” Lâm Khả Nhi gật đầu, nhìn Lục Phàm: "Anh Lục Phàm, anh có thời gian không?"

“Thời gian để làm hộ hoa sứ giả thì anh luôn có" Lục Phàm mỉm cười nói: "Tối nay anh đi cùng em.”

“Vậy thì tốt quá!" Lâm Khả Nhi vui sướng hô lên.

Ánh đèn hơi tối nhưng không ảnh hưởng không khí ấm áp trong phòng, tràn ngập âm thanh vui đùa, trên bàn tuy là cơm rau dưa, nhưng ai cũng dùng bữa rất ngon miệng.

“Có ai ở đây không?”

Thanh âm dễ nghe truyền đến, Bà Quế Hoa đi ra ngoài xem thử ai đến nhà: "Cô là?”

Cô gái trước mặt ăn mặc sang trọng, khí chất cao quý, so sánh với Lâm Khả Nhi thì mỗi người một vẻ, Khả Nhi cũng không bị lép vế.

“Chào bà ạ, con tới tìm Lục tiên sinh!" Bạch Tuyết mỉm cười nói: "Nghe nói tiên sinh ở đây.”


“Ý cô là nói Lục Phàm?" Bà cụ nghi hoặc.

“Sao Bạch tiểu thư lại tới đây?" Lục Phàm đi ra: "Đúng là khách quý mà! Sao cô biết tôi ở đây.”

“Lục tiên sinh." Bạch Tuyết vẻ mặt vui mừng: "Tôi cũng cho người điều tra thì biết được tiên sinh ở đây, mà tiên sinh cũng đâu có che giấu nơi ngài ở! Tôi cũng không tốn sức lắm!”

Lâm Khả Nhi nhìn người đẹp có làn da trắng như tuyết qua khe hở trên cửa, không hiểu sao mà cô cảm thấy mình đang rất ghen tị với cô gái xinh đẹp đó, lo lắng không biết Lục Phàm có thích cô ấy không, tâm trạng không ngừng thấp thỏm.

“Tìm tôi có chuyện gì sao?" Lục Phàm cười nói: "Lão gia tử lại không khoẻ?”

"Đương nhiên không phải rồi, là đại thọ tám mươi của ông nội tôi, tôi đến đây đưa thư mời." Bạch Tuyết lấy ra một phong thư mời: "Hi vọng Lục thần y có thể tham gia!"

“Lão gia tử khách khí quá rồi." Lục Phàm mỉm cười nói: "Tôi sẽ đi!”

“Cảm ơn Lục tiên sinh nể mặt!" Bạch Tuyết cung kính gật đầu: "Ngài có thể đi, ông nội tôi sẽ rất vui vẻ đó!”

Nói xong, Bạch Tuyết mang đồ cô đang cầm trong tay đặt lên bàn: "Đây là một chút lễ vật nhỏ, thể hiện sự tôn kính của Bạch gia chúng tôi!"

“Cô gái, không có công lao không nhận quà, mấy thứ này giá trị xa xỉ, chúng tôi không thể nhận đâu." Bà Quế Hoa luôn miệng nói.

“Những thứ này là cho Lục tiên sinh, chỉ có ít thuốc bổ thôi ạ, cũng không có thứ gì quý giá đâu!”

Bạch Tuyết chào tạm biệt Lục Phàm xong rồi lên một chiếc xe sang trọng rời đi.


Bà Quế Hoa kinh ngạc nhìn đồ trên bàn: "Mấy cái này đều là thuốc bổ quý giá. Tiểu Phàm, con và cô gái kia có quan hệ gì?"

“Bà nội đừng nghĩ nhiều, con chỉ giúp lão gia tử nhà họ chữa bệnh thôi, không sao đâu." Lục Phàm nghiêm túc nói.

“Khụ khụ...... " Bà cụ ho nhẹ vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

“Anh Lục Phàm, chị gái vừa rồi thật xinh đẹp!" Lâm Khả Nhi nói.

Lục Phàm nhún vai: "Anh không để ý cô ấy lắm, tiệc đại thọ này cũng sắp đến rồi, còn mấy ngày nữa thôi, lúc đó anh đưa em đi cùng qua đó xem nhé!”

“Thật sao?" Lâm Khả Nhi vui vẻ, cô chưa bao giờ được thấy yến tiệc của giới thượng lưu!

Đợi đến mười giờ đêm, hai người bọn họ mới rời khỏi nhà, đi qua bên câu lạc bộ nghỉ dưỡng của thành phố, nơi tổ chức sinh nhật tối nay.

Vừa đến trước cửa câu lạc bộ, Lâm Khả Nhi chợt dừng bước: "Nguy rồi, em quên mang quà sinh nhật! Cô ấy là bạn thân nhất của em đó!”

“Phía trước có trung tâm thương mại, đi qua đó mua quà thôi." Lục Phàm cười nói: "Chắc là cũng không muộn đâu.”

“Chỉ mong vậy!”

Lâm Khả Nhi gật đầu, cô đã chuẩn bị quà sinh nhật là búp bê rối gỗ cô tự làm, giờ lại đãng trí để quên ở nhà, hôm nay là sinh nhật của Lâm Giai, làm sao có thể không tặng quà được!


Tới trung tâm thương mại, Lâm Khả Nhi nhìn trúng một cái cốc sứ có khắc chữ nên đã mua nó.

Lục Phàm đi dạo ở cách đó không xa, sau đó kéo Lâm Khả Nhi đi tới một cửa hàng quần áo: "Mãi mới đi dạo một lần, đến đây rồi thì em mau chọn món em thích mua đi!”

“Anh Lục Phàm, quần áo ở đây giá không rẻ, hơn nữa quần áo em cũng rất nhiều rồi." Lâm Khả Nhi nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi!”

"Em xem em đang nói cái gì vậy? Cứ gọi anh trai mà anh trai mua đồ cho em lại không chịu nhận, không nói nhiều, em mau lựa đi!”

Đúng vào lúc này, cách đó không xa có một gã đàn ông đi tới: "Ơ, hoá ra là cậu!”

Lục Phàm ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, mới nhớ lại cái ngày mà anh cứu người ở trên đường đó, người đàn ông này có phải ai xa lạ đâu, là bác sĩ Lưu Hạo của bệnh viện trực thuộc thành phố đây mà.

“Thật là trùng hợp!" Lục Phàm mỉm cười: "Ngày đó...”

“Ngày đó là tôi nhất thời sai lầm, bằng không cũng sẽ không thua cậu." Lưu Hạo lạnh lùng nói.

"Anh Hạo, sao anh lại quen biết mấy người nhà quê này?" Người phụ nữ bên cạnh Lưu Hạo nói: "Nhìn quần áo của bọn họ kìa, liệu có đủ tiền để mua quần áo ở dây không mà lại chạy tới đây vậy! thật là xấu hổ quá."

Lâm Khả Nhi đang đứng ở một bên, mặt lập tức đỏ bừng, cô thật sự không có tiền, quần áo ở đây giá rất cao, cô biết rất rõ.

Lục Phàm cau mày: "Cô ăn nói khó nghe thật đấy! Quần áo ở đây ai nói tôi mua không nổi?"

Nói xong, Lục Phàm nói với nhân viên trong tiệm: "Trong cửa hàng của anh bộ quần áo nào đắt nhất? Mang ra đây!”

"Thưa tiên sinh, đây là bộ đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi!" Nhân viên bán hàng cung kính nói: "Giá là Một vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng!"

Mọi người đồng thời nhìn qua, thấy một chiếc váy màu trắng trong suốt như pha lê, khí chất hoa lệ, vô cùng sang trọng và quyến rũ.


Lâm Khả Nhi liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức liền mê mẩn, thiếu nữ ai mà chẳng thích chưng diện, Lâm Khả Nhi cũng như vậy, cô thích nhất là những chiếc váy tinh xảo.

"Cái váy này đẹp quá!" Người phụ nữ bên cạnh Lưu Hạo ngạc nhiên hô lên, đồng thời đưa tay lén lút véo Lưu Hạo, cô ta là một người thích hơn thua, không muốn mất mặt.

Tuy nhiên Lưu Hạo không dám hé răng, giá tiền đó mà mua một cái váy chằng bằng giết hắn đi cho rồi, hắn chưa giàu có đến mức bất chấp như vậy nên cái váy đó hắn tuyệt đối không mua.

Cho dù hắn có là bác sĩ điều trị chính, nhưng tiền tích cóp đều để sau này làm rất nhiều thứ, làm sao có thể xa hoa phung phí được.

“Gói cái váy này cho tôi.” Lục Phàm rất đắc ý vung tiền.

"Tiên sinh, cái váy này giá một vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám, cửa hàng chúng tôi sẽ không giảm giá đâu." nhân viên bán hàng mỉm cười nói: "Tiên sinh có muốn suy nghĩ lại một chút hay không?"

“Không cần." Lục Phàm nói thẳng: "Mau giúp tôi đóng gói là được.”

"Anh Lục Phàm, anh cũng đừng ngốc vậy chứ! Đây chính là một vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám!" Lâm Khả Nhi tiến lên ngăn cản: "Em cũng không muốn cái váy này đâu!”

“Thôi, đóng kịch làm cái gì, như thằng đó mà mua nổi sao!" Người phụ nữ bên cạnh Lưu Hạo châm biếm: "Hai người là ông hát bà khen hay đó hả? đóng kịch cũng được đấy!”.

Nhân viên bán hàng cũng xấu hổ, với bộ đồ mà Lục Phàm và Lâm Khả Nhi đang mặc, có lẽ không đủ tiền mua cái váy xa xỉ này, nhưng khách hàng là thượng đế, mặc kệ Lục Phàm có mua nổi hay không, hắn đều phải tươi cười chào đón!

Lưu Hạo cũng cười khẩy: “Tôi thấy ngày đó cậu giả vờ khá giỏi đó, hôm nay còn hơn thế nữa. Thực sự chả ai tốn nhiều tiền đến thế chỉ để mua một chiếc váy đâu!”

Lục Phàm không thèm để ý, móc ra một tấm thẻ.

Nhân viên bán hàng giật mình: "Thẻ VIP Chí Tôn!"

“Đúng vậy!" Lục Phàm gật đầu: "Lấy thẻ này quẹt cho tôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.