Sở Thắng Thiên gật đầu: “Về sau, tôi mang nó đi giết giặc và đã nhiều lần lập công. Tới khi trở thành tướng quân thì tôi mới biết nó là Thiên Sát Châu. Hạt châu này tích tụ sát khí của đất trời, nghe nói có rất nhiều danh tướng thời cổ đại cũng sỡ hữu nó, ví dụ như Bạch Chỉ, Hàn Tín”.
Ngô Bình: “Đúng là Thiên Sát Châu hấp thu sát khí của tự nhiên, vì thế người bình thường không thể chịu được. Ban đầu, khi lão tướng quân thấy người ở quê mình bị sát hại đã vô cùng giận hữ, sát ý nổi lên vừa hay lại phù hợp với sát khí của viên châu này nên mới thích hợp với nó”.
Sở Thắng Thiên nói: “Giờ tôi tặng nó cho cậu”.
Advertisement
Ngô Bình: “Tặng tôi ư?”
Sở Thắng Thiên gật đầu: “Từng có một cao nhân nói với tôi, nếu một ngày nào đó có người xử lý được tình trạng sát tinh của tôi thì tôi hãy tặng Thiên Sát Châu cho người đó”.
Advertisement
Ngô Bình ngẩn ra: “Lão tướng quân, vị cao nhân đó là ai?”
Sở Thắng Thiên lắc đầu: “Tôi không biết tên, khi ấy tôi vẫn chỉ là lính thôi”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, người đó có thể bấm ra chuyện của ngày hôm nay, chứng tỏ cảnh giới rất cao.
Anh cất viên châu đi rồi nói: “Cảm ơn lão tướng quân”.
Anh ngồi thêm một lúc thì con gái của lão tướng quân đến, vì thế anh xin ra về.
Chuyến này, Ngô Bình đã có thu hoạch lớn, Thiên Sát Châu là báu vật nhân gian. Sau này, khi Ngô Bình tiến vào Thần Biến của cảnh giới Địa Tiên thì sẽ cần phải luyện sát, luyện sát khí của đất trời vào nguyên thần, giúp nguyên thần có lực sát thương và phòng ngự tăng cao.
Luyện sát cần dùng đến sát địa, mà thứ này rất hiếm có, dù có tìm thấy thì nó cũng chỉ tạo ra sát lực rất yếu.
Còn lực thiên sát thì ngang với sát địa thượng đẳng.
Ngô Bình về tổng bộ Thiên Long trước, anh vừa về đã thấy có người đến thông báo: “Long chủ, có một người tên Đệ Nhất Đức Nhân xin gặp ạ”.
Đệ Nhất Đức Nhân? Ngô Bình nhớ ra đây là Võ Thần số một của gia tộc Đệ Nhất từng bị anh đánh bại, vì thế đã nhận anh làm chủ, nhưng sau lần đó thì anh với Đệ Nhất Đức Nhân này chưa từng liên lạc lại.
Anh gật đầu nói: “Mời vào”.
Vài phút sau, Đệ Nhất Đức Nhân đã được dẫn vào, nhìn thấy Ngô Bình, ông ta quỳ xuống nói: “Tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình gật đầu: “Đức Nhân, đứng dậy đi”.
Bấy giờ, Đệ Nhất Đức Nhân mới đứng dạy trình bày: “Chủ nhân, tôi gặp chuyện rồi, xin chủ nhân hãy giúp tôi”.
Ngô Bình: “Sao? Ông gặp chuyện gì?”
Gia tộc Đệ Nhất này thuộc một trong các gia tộc thần bí nhất ở Giang Nam, họ có một y vương, một địa sư và một Đệ Nhất Đức Nhân.
Đệ Nhất Đức Nhân: “Chủ nhân, tôi đã từng kể với người là gia tộc tôi tìm thấy một tiên phủ cổ, nhờ tu luyện ở đó thì gia tộc của tôi mới được như bây giờ. Nhưng hôm qua, anh hai của tôi đã vô ý lên tầng hai của tiên phủ và đã bị nhốt ở đấy, không biết sống chết thế nào”.
Ngô Bình: “Anh trai ông bị nhốt ở đấy ư? Các ông đã khai phá hết tiên phủ ấy chưa?”
Đệ Nhất Đức Nhân lắc đầu: “Chúng tôi chỉ tu luyện ở tầng ngoài cùng thôi, chứ bên trong rất phức tạp nên không dám vào. Không hiểu sao hôm đó anh tôi lại làm vậy”.