Thần Y Trở Lại

Chương 2366



 Chu Chí Viễn bật ra tiếng cười quái đản: “Bây giờ cô nổi đình đám thế này, đưa tôi vài trăm triệu đi rồi tôi sẽ tha cho cô một lần. Dĩ nhiên, cô cũng có thể báo cảnh sát. Tôi đã tìm luật sư rồi, không sợ cô đâu!”  

 

Trần Lăng Sương định đáp trả thì Ngô Bình đã ra hiệu cho cô ấy đừng lên tiếng. Anh đứng dậy, đoạn cất lời: “Anh chính là Chu Chí Viễn? Bề ngoài thì giống người mà sao không làm chuyện nào giống con người vậy?”  

 

Chu Chí Viễn giận dữ quát: “Anh là cái thá gì? Chuyện của ông đây, anh nhúng tay vào được à?”  

 

Advertisement

Ngô Bình hờ hững nói: “Quỳ xuống!”  

 

Anh đã cưỡng ép thôi miên đối phương bằng thần niệm cực mạnh của mình. Cách thôi miên này gây tổn thương khá lớn cho não bộ, dễ biến người ta thành kẻ ngốc.  

 

Advertisement

Chu Chí Viễn quỳ “cộp” xuống đất, mắt đờ đẫn.  

 

Ngô Bình nói tiếp: “Những năm qua, anh đã phạm những tội gì, thành thật khai ra đi”.  

 

Thế là Chu Chí Viễn kể lại mọi chuyện. Điều khiến Ngô Bình bất ngờ là gã từng hạ độc, giết người, phóng hoả, đúng là làm đủ việc ác!  

 

Anh bảo: “Anh tự đến Cục cảnh sát tự thú đi, khai rõ hành vi phạm tội của mình”.  

 

“Vâng”, Chu Chí Viễn đứng dậy rồi đi thẳng đến Cục cảnh sát.  

 

Những người đi theo gã đều sững sờ, vẻ mặt đầy hoảng hồn. Họ định đi theo thì bị Ngô Bình quát một tiếng, thế là đứng im tại chỗ, không dám cử động nữa.  

 

Trần Lăng Sương vừa kinh ngạc vừa hả giận: “Sao anh làm được vậy?”  

 

Ngô Bình đáp: “Chút tài mọn thôi. Lăng Sương à, Chu Chí Viễn là mầm tai hoạ, nếu tôi không đưa gã vào tù thì không yên tâm được. Lần này gã ngồi tù ít nhất là án chung thân”.  

 

Trần Lăng Sương nói: “May mà có anh, nếu không thì tôi không biết phải làm sao nữa”.  

 

Ăn cơm xong, Ngô Bình đưa Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên về nhà, sau đó đến nơi ở của Lâm Băng Tiên. Người đã đến rồi, tất nhiên sẽ không đi nữa. Lâm Băng Tiên nhào vào lòng anh.  

 

Đêm đó, sau khi cả hai vui vẻ với nhau, Ngô Bình đã đưa một viên Nhân Nguyên Đan cho Lâm Băng Tiên uống, và truyền dạy đoàn thể thuật khó hơn cho cô ấy. Đã là ngôi sao võ thuật, tố chất cơ thể nhất định phải tốt, giúp cô ấy cải thiện thể chất là chuyện anh nên làm.  

 

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đi gặp Diệp Thiên Tông. Bây giờ Diệp Thiên Tông đã ổn định, sau khi có nguyên thần, khí chất của ông ấy đã khác trước.  

 

“Sư đệ, cậu đã cứu cái mạng già này của anh”, ông ấy cười nói.  

 

Ngô Bình đáp: “Sư huynh trong hoạ có phúc, giờ đã thành công thăng cấp thành Địa Tiên”.  

 

Diệp Thiên Tông nói: “Anh định đến Địa Tiên Giới tìm sư phụ”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt. Phía sư phụ đang cần người, anh đến đó cũng đúng lúc”.  

 

Diệp Thiên Tông lấy rượu quý của mình ra rồi thoả thích uống cùng Ngô Bình. Uống đến chiều, Ngô Bình nhớ ra một chuyện, lập tức chào tạm biệt ông ấy.  

 

Anh nhớ lại quyển ghi chép về hái sâm mà Trần Lăng Sương từng đưa cho mình, nó có ghi lại cuộc đời hái sâm của bố cô ấy, để lại một số củ sâm già.  

 

Trong tay Ngô Bình có rất nhiều đất thần, nếu có thể hái số sâm núi ấy rồi dùng đất thần vun trồng, sẽ rất dễ dàng có được sâm vua.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.