Anh ăn hết nửa cái xong thì thấy hơi tiếc nên định cất đi rồi mang về cho người nhà thưởng thức: “Tiền bối, tôi còn có nấm nữa, ăn ngon lắm, ông có muốn thử không?”
Cái Tiên không tin: “Cậu thì có món gì ngon?”
Ngô Bình lấy dụng cụ nướng ra, sau đó nướng nấm. Không lâu sau, mùi thơm toả ngào ngạt, Cái Tiên ngửi rồi nói: “Thơm phết đấy”.
Ngô Bình cho ông ấy vài miếng rồi nói: “Ông nếm thử đi, xem có ngon không?”
Advertisement
Cái Tiên ăn thử một miếng, sau đó sáng mắt lên nói: “Cái này ăn kèm với đùi gà của tôi quá hợp luôn”.
Ngô Bình có khá nhiều nấm nên lập tức lấy ra hơn chục cân rồi cười nói: “Tiền bối, đổi gà lấy nấm không?”
Cái Tiên suy nghĩ rồi nói: “Được, một cân rưỡi nấm một con gà”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Cứ thế, Ngô Bình đã dùng mấy chục cân nấm để đổi lấy mười con gà. Thấy đổi được nhiều gà rồi nên Ngô Bình ăn nốt nửa cái đùi gà lúc trước, sau đó còn lấy rượu của mình ra uống.
Lúc này, chuột tìm báu vật đã quay lại, sau đó chít chít nói gì đó bên tai Ngô Bình, anh gật đầu rồi xé một ít thịt gà cho nó ăn.
“Hoá ra tiền bối không hề lừa tôi, đúng là bên trong có Tịnh Thế Hồng Liên thật. Nhưng tôi nghe nói nó là linh căn của thời kỳ hỗn mang cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?”, anh hỏi.
Cái Tiên: “Cậu cũng có hiểu biết đấy, đúng là bông hồng liên này chỉ mọc trong thời kỳ hỗn mang, nhưng cậu không biết là nó còn mọc xen lẫn với những thứ ô uế.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là ngoài Tịnh Thế Hồng Liên ra thì còn một món tà vật nữa ư?”
Cái Tiên: “Đúng, thứ này rất đáng sợ, tôi cũng không rõ là gì. Chắc người hạ cấm chế ở đây không tìm được cách ngắt Tịnh Thế Hồng Liên an toàn, không thì nó đã mất lâu rồi”.
Ngô Bình: “Thế là nếu động vào Tịnh Thế Hồng Liên thì cũng sẽ chạm vào thứ kia ư?”
Cái Tiên: “Tôi không biết”.
Ngô Bình chán nản nói: “Lúc trước ông bảo tôi đi hái hoa chẳng là bẫy tôi còn gì”.
Cái Tiên hừ nói: “Cậu thì biết cái gì, cậu là người có vận khí lớn, chắc chắn sẽ không sao hết”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiền bối, chủ nhân của cấm chế này có thân phận thế nào?”
Cái Tiên: “Một lão quái vật tên là Vạn Tà, nhiều người gọi lão là Vạn Tà lão tổ. Người này theo cả chính lẫn tà nên mạnh lắm”.
Ngô Bình: “Có nhiều người biết về Tịnh Thế Hồng Liên không?”
Cái Tiên: “Hiện giờ chắc chỉ có hai chúng ta thôi, Vạn Tà chắc cũng biết tôi ở gần đây nên chúng ta phải cẩn thận”.
Ngô Bình: “Vạn Tà này có tu vi thế nào? Đại La chưa?”
Cái Tiên xì một tiếng nói: “Cậu tưởng Đại La Kim Tiên là rau bán ngoài chợ à? Nhưng lão cũng là Kim Tiên bán bộ rồi, tuy thế nhưng cũng bỏ xa tôi”.
Trong lúc họ đang nói chuyện thì có một năng lượng ập từ trên cao xuống, cấm chế mở rộng, sau đó vây Cái Tiên và Ngô Bình lại.
Cái Tiên hét lên: “Vạn Tà lão tổ, ông làm gì thế hả? Muốn mời tôi ở lại uống trà à?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ở yên đấy, khi nào tôi lấy được Tịnh Thế Hồng Liên thì mới thả hai người ra”.
Cái Tiên nổi điên lên rồi cất giọng mắng chửi với những câu từ rất khó nghe, nhưng Vạn Tà lão tổ chẳng thèm đáp lời.
Ngô Bình thở dài nói: “Đúng là xui xẻo, tôi chỉ đi ngang qua thôi mà lại bị ông bẫy. Không được, ông phải đưa tôi thêm mười con gà nữa để bồi thường tổn thất”.
Cái Tiên lườm Ngô Bình rồi tỏ vẻ gian xảo nói: “Cậu không thấy chúng ta tiến vào cấm chế rồi ư?”
Ngô Bình ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Đây là kế của ông à?”
Cái Tiên cười phá lên nói: “Dẫu sao thì chúng ta cũng vào được rồi. Này, cậu không muốn đi xem Tịnh Thế Hồng Liên à?”