Ngô Bình: “Thật không vậy? Ta thử luôn được không?”
Anh vừa nói dứt câu thì đã biến mất, cùng với đó, chiếc nhẫn cũng biến đâu luôn.
Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc tìm kiếm xung quanh mãi mà không phát hiện ra dấu vết gì, mãi sau, Ngô Bình mới bất ngờ xuất hiện trở lại.
Đúng là ban nãy, Ngô Bình đa quay lại pháp đài văn minh, anh hỏi Chu Nguyên Thông: “Đại ca, ban nãy anh có cảm nhận thấy em không?”
Advertisement
Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Không hề luôn, như kiểu chú bốc hơi khỏi nơi này luôn ấy. Anh nghĩ đến Đạo Tổ cũng không thể phát hiện ra chú được”.
Ngô Bình mừng rỡ rồi cười nói: “Xem ra dùng cách này để chạy trốn thì quá xuất sắc rồi”.
Advertisement
Tinh Thần: “Ta sẽ bảo vệ an toàn cho cậu, đổi lại, cậu phải truyền bá nền văn minh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, sau này, ta sẽ dẫn nhiều thiên tài đến kiểm tra”.
Thấy Ngô Bình đã nhận được sự tin tương của Tinh Thần, Chu Nguyên Thông mừng rỡ, ít nhất thì sau này anh ta cũng dễ dàng nhận được truyền thừa hơn, mà không cần chạy đến biển Tinh Túc nữa.
Cất nhẫn đi xong, Ngô Bình nói: “Đại ca, mình về thôi chứ?”
Chu Nguyên Thông gật đầu: “Chuyến này lãi to rồi, về thôi”.
Ba người quay về theo lối cũ, khi đi qua hồ nước thì họ vẫn thấy tàu chiến của Thần tộc đang lở lửng trên cao, có rất nhiều dây thừng thòng xuống để tìm kiếm dưới đáy hồ, có một đầu dây thừng đã thắt trên con tàu chiến ở dưới đáy.
Thấy thế, Ngô Bình nói: “Hai anh, các anh đi trước đi”.
Chu Nguyên Thông: “Chú định làm gì?”
Ngô Bình cười đáp: “Các anh yên tâm, em có chừng mực. Dưới đáy hồ có một con tàu chiến, em không thể để Thần tộc lấy được”.
Biết Ngô Bình đã có nhẫn thạch anh nên Chu Nguyên Thông cũng không khuyên nhủ nữa mà dẫn Đinh Mặc rời đi trước.
Hai người họ đi rồi, Ngô Bình hỏi Tinh Thần: “Dưới đáy hồ có một con tàu chiến rất lớn, ngươi có thể chuyển nó vào trong không gian này được không?”
Tinh Thần: “Được, cậu muốn cho cả hồ nước này vào cũng được”.
Ngô Bình: “Tốt, lát anh hãy cất cả con tàu ấy và ta vào trong không gian nhé”.
Dứt lời, anh đã hoá thành một đường kiếm rồi bay xuống đáy hồ. Vì tốc độ quá nhanh nên khi người của Thần tộc phát hiện ra thì anh đã đáp xuống con tàu chiến dưới đáy rồi. Một ti sáng loé lên, tất cả dây thừng bị chặt đứt, sau đó Ngô Bình gào lên: “Tinh Thần, làm đi!”
Ngay sau đó, cả Ngô Bình và con tàu đều biến mất, khi người của Thần tộc đi xuống đáy thì chẳng còn thấy gì hết, con tàu biến mất, mà kẻ cắp cũng mất hút.
“Chuyện gì thế này?”, một tu sĩ Thần tộc gào lên: “Người đâu? Tàu chiến đâu?”
Một người khác nói: “Hình như biến mất rồi, nhưng không hề có dấu vết gì hết! Chết tiệt, rốt cuộc tên nào to gan dám đối đầu với Thần tộc chứ?”
Tu sĩ kia sầm mặt nói: “Con tàu này là do Thánh Hoàng ngày xưa của Nhân tộc làm đấy, nó rất có giá trị nghiên cứu với chúng ta. Nếu để nó lọt vào tay của người Nhân tộc thì chắc chắn sẽ tạo mối đe doạ lớn cho mình. Tìm ngay, huy động tất cả lực lượng đi tìm con tàu ấy”.