Chương 357
Bà lão trầm giọng nói: “Chuyện đến nước này thì phải giết người diệt khẩu ngay, xử lý hai con bé ấy đi, đừng để ai phát hiện ra! Còn nữa, mau thông báo về môn phái để họ cử người tới tiếp ứng cho mình”.
“Một!”
Ngô Bình bắt đầu đếm, cùng lúc đó anh nhắm mắt lại khởi động thần giác, để cảm nhận khí tức ở xung quanh.
“Hai!”
Thần giác của anh đã phóng ra phạm vi 20 mét.
“Ba!”
Sau tiếng đếm đó, thần giác của anh đã phóng tới phạm vi 30 mét.
Đột nhiên anh mở mắt, vì cảm nhận có ba cao thủ cảnh giới Khí trong một ngôi nhà gần đó, điều này rất bất thường.
Một bóng người lướt qua các ngôi nhà rồi đáp xuống đúng ngôi nhà của bà lão.
Lúc này, bà ta cùng hai người con trai của mình đang đi lại trong phòng, bỗng có thêm một người xuất hiện, bà lão lập tức giơ tay lên tấn công.
Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển, ngay khi bà ta xuất chiêu, Ngô Bình đã áp sát rồi tung một chưởng ra.
Rắc!
Bà lão bị đánh bay như con diều đứt dây, sau đó đập mạnh vào một cái cây cổ thụ, làm lục phủ ngũ tạng dập nát, sau đó bà ta còn hộc ra một ngụm máu đen có lẫn cả nội tạng.
Hai người con của bà ta thấy thế thì hoảng hồn, họ hét lên rồi lao về phía Ngô Bình. Họ đều có tu vi ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, thực lực cũng khá, nhưng tiếc là chưa thể so bì với Ngô Bình được.
Bụp!
Họ còn chưa tiến lại gần thì đã bị Ngô Bình đá bay, sau đó đập người xuống đất, máu tươi chảy ra từ khắp các lỗ trên người.
Ngô Bình không hỏi họ là ai mà khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì lập tức phát hiện ra Ngô Mi và Vương Tường đang hôn mê.
Anh nhanh chóng tìm thấy lối vào mật thất, sau đó hai tay đỡ cả hai cô bé ra ngoài.
Anh quan sát thì thấy thật may là hai cô bé chỉ bị chuốc thuốc mê, còn người không bị tổn hại gì. Ngô Bình ấn vào người Ngô Mi mấy cáu là cô bé tỉnh lại ngay.
Mở mắt nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Mi mừng rỡ gọi: “Anh ơi!”
Ngô Bình gật đầu rồi quay sang đánh thức Vương Tường.
Vương Tường nhảy dựng lên rồi chỉ tay vào mặt bà lão kia: “Bà ta là người xấu đấy ạ”.
Ngô Bình đi tới trước mặt bà lão đang hấp hối rồi hỏi: “Tại sao bà lại bắt cóc em gái tôi?”
Bà ta đang thoi thóp nên không thể mở miệng nói chuyện được, Ngô Bình đá vào người bà ta một cú, truyền cho bà ta một chút lực sinh mệnh thì mặt bà ta mới hồng hào hơn một chút: “Khốn kiếp! Tao là người của Thần Thiên Giáo, họ sẽ không tha cho mày đâu”.
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
Bà lão hung hăng nói: “Chúng ta nhận lệnh tìm các cô bé từ 15 đến 18 tuổi đưa về tổng bộ”.
“Đưa về đó làm gì?”, Ngô Bình hỏi.
“Họ sẽ được huấn luyện chung rồi trở thành người của giáo phái”.
Dứt lời, bà ta tái mặt rồi nghẻo cổ sang một bên, đã chết!