Tiểu Thần há miệng, trước mặt nó xuất hiện một vòng lửa màu vàng, nối liền với Động Thiên Luyện Kim của nó.
Ngô Bình không chút do dự bay vào, sau khi vào vòng tròn màu vàng, anh đã đến một thế giới rộng lớn khắp nơi chứa đầy kim loại.
Lúc này bên tai anh vang lên giọng của cổ Luyện Kim: “Ở phía trước”.
Ngô Bình bay một quãng thì nhìn thấy một ngọn núi sắt cao chừng ngàn mét, bề mặt của ngọn núi sắt này có phù văn Tiên Thiên, vô cùng thần kỳ.
Advertisement
Hắn phóng ra kiếm quang oanh tạc núi sắt, nhưng kiếm quang sắc bén lại không thể để lại dấu vết, ngược lại, núi sắt lại phát ra một đòn lực phản kích, đánh bay kiếm quang của anh ra.
“Ồ!”, Ngô Bình rất ngạc nhiên, loại sắt này còn có thể phản công ngược?
Advertisement
Anh lại thử thêm mấy lần, phát hiện núi sắt này có thể bật ngược lại chín mươi phần trăm đòn tấn công, hơn nữa nó còn có đặc tính cắt đứt, tự phục hồi.
Anh hỏi cổ Luyện Kim: “Mày nói mày đã hấp thụ được một phần mười nó?”
Cổ Luyện Kim: “Vâng”.
Ngô Bình: “Mày tinh luyện những miếng sắt này, hấp thụ thành cái gì rồi?”
Cổ Luyện Kim: “Tôi tinh luyện thành sắt chủ rồi, uy lực mạnh hơn sắt này”.
Ngô Bình: “Mày có bao nhiêu sắt chủ này, có thể cho tao một ít không?”
Cổ Luyện Kim rất hào phóng: “Tôi có thể chia cho cậu một nửa”.
Vừa dứt lời, một miếng kim loại hình vuông lớn bỗng xuất hiện trước mặt Ngô Bình, cao hơn một mét, màu tím bạc, bên trong có vô số phù văn thần bí, dày đặc hơn phù văn trên núi sắt gấp mười lần.
Mắt anh sáng rực: “Cảm ơn”.
Cất sắt chủ đi, Ngô Bình nhớ đến điều gì đó bèn lấy một cái khối lập phương ra, hỏi: “Cổ Luyện Kim, nghe nói vật này ẩn chứa huyền cơ, mày có thể phá giải nó không?”
Cổ Luyện Kim nhìn thoáng qua rồi nói: “Tôi có thể thử nhưng cần thời gian, chờ tôi phá giải xong sẽ thông báo cho cổ Thần Cơ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, vậy cứ để ở chỗ mày trước”.
Nói đến đây, anh phóng Thiên Cực kiếm vực ra, cưỡng chế chuyển đá sắt khổng lồ này về Động Thiên của mình. Có thể thấy phần dưới của đá sắt đã bén rễ, một lượng lớn sắt thấm vào lòng đất, khiến cổ Luyện Kim cũng không thể nhổ nó lên.
Sau khi mang núi sắt đi, Ngô Bình đi ra khỏi Động Thiên Luyện Kim. Vừa đi ngoài, cổ Luyện Kim khổng lồ bỗng bắt đầu thu nhỏ cơ thể, cuối cùng biến thành một con côn trùng màu vàng chỉ lớn bằng ngón tay út, nó gật đầu chào Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình: “Cổ Luyện Kim, chắc mày đã luyện chế không ít kim loại khối nhỉ? Có thể tặng tao một ít không?”
Đây vốn dĩ là điều kiện dễ thương lượng, cổ Luyện Kim rất vui vẻ nói: “Được chứ”.