Nghe xong, Ngô Bình rất bất ngờ, sao mình lại không có tin tức gì nhỉ? Anh hỏi: “Là sứ giả của bộ phận nào trong Tiên Đình, có mục đích gì?”
Người kia đáp: “Là sứ giả của ‘Thuế nha’ Tiên Đình, có thể đến để thu thuế ạ”.
Ngô Bình cau mày: “Thu thuế?”
Advertisement
Anh cười khẩy, đoạn bảo: “Đưa khách lên điện, trẫm sẽ đến gặp!”
Lúc này, trong một điện phụ ở hậu cung, một nam tu sĩ đang cao ngạo ngồi đó, với mười hai tuỳ tùng đứng sau.
Người này chính là quan thuế của Thuế nha Tiên Đình, đến đây để bàn bạc về chuyện trưng thuế của nước Thiên Võ.
Advertisement
Hiện giờ, Đường Tử Di đang tiếp đón vị quan thuế này ở điện, dò hỏi thông tin trước.
“Không biết quan trên đến đây có điều gì chỉ giáo?”, cô ấy hỏi.
Quan thuế quét mắt tới lui khi nhìn Đường Tử Di, cực kỳ bất lịch sự, đoạn cười bảo: “Nước Thiên Võ cũng có người đẹp đấy nhỉ, cô đây là Hoàng hậu sao?”
Nhận ra ngôn từ của đối phương có ý trêu cợt, Đường Tử Di nghiêm nghị đáp: “Quan trên, bản cung chính là Hoàng hậu Thiên Võ!”, đồng thời, cô ấy toả ra khí tức Đại Đạo Quân của mình.
Quan thuế cả kinh, anh ta chỉ là Chân Tiên, nhưng người trước mặt lại là Đại Đạo Quân!
Trước mặt Đại Đạo Quân, tất nhiên anh ta không dám càn rỡ, vội vàng nói: “Kính chào Hoàng hậu”.
Ngừng lại một chút, anh ta chợt cảm thấy làm vậy thật mất mặt, lại ngẩng đầu lên: “Phụng lệnh từ các đại nhân của Thuế nha, tôi đến nước Thiên Võ để bàn bạc về chuyện trưng thu thuế”.
“Trưng thu thuế gì cơ? Đại Thiên Tôn đã ra ý chỉ, đại lục Hồng Hoang của phía Nam Nam Thiên Môn đều có thể là lãnh thổ của nước Thiên Võ. Nước Thiên Võ chỉ quy phục, không cần nộp thuế!”
Đúng lúc này, Ngô Bình bước đến, lạnh lùng nhìn vị quan thuế kia.
Khí tức của Ngô Bình quá mạnh. Vị quan thuế vốn muốn kiêu ngạo một chút, nhưng vừa giáp mặt Ngô Bình, khí tức Đại Thánh Chân Vương của anh đã khiến anh ta không thở nổi.
Đây cũng là ý đồ của Ngô Bình, anh muốn trấn áp sự ngạo mạn và vô lễ của người này.
Quan thuế cảm thấy khó chịu khắp toàn thân, suýt nữa đã quỳ sụp xuống, nói năng cũng không lưu loát. Anh ta nghiến răng: “Hạ quan, tham kiến Quốc vương Thiên Võ”.
Ngô Bình sảng khoái ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: “Anh có thể quỳ xuống nói”.
Quan thuế quỳ xuống đất trong nhục nhã, chỉ khi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với Ngô Bình.
“Là Đại Thiên Tôn bảo các anh thu thuế hay chỉ đơn giản là Thuế nha muốn thu thuế của nước Thiên Võ?”, anh thẳng thừng tra hỏi, như thể người quỳ trước mặt là tội phạm.
Quan thuế không muốn trả lời nhưng miệng lại không nghe theo suy nghĩ: “Là ý của Thuế nha”.