Thần Y Trở Lại

Chương 4447



 Đại thần dâng tấu tên là Hạnh Vô Danh, là một thanh quan công chính liêm minh, có được tiếng thơm trong dân, nhiều người còn gọi ông ta là Hạnh Thanh Thiên.  

 

“Hạnh khanh, Tiêu Dao vương đã làm gì mà lại khiến ngươi phẫn nộ đến thế?”  

 

Hạnh Vô Danh: “Bệ hạ, Tiêu Dao Vương tự nuôi dưỡng binh mã, che giấu quân đội, có ý đồ mưu phản”.  

 

Vẻ mặt Ngô Bình bỗng nặng trĩu, anh đã quá hiểu con người của em họ Lý Hoằng Đào này, nhân phẩm của cậu ta không thể nói là tốt nhưng biết phân biệt đúng sai, người như cậu ta chỉ cần có thể được sống trong vinh hoa thì sẽ không quản chuyện gì hết, càng không thể mưu phản.  

Advertisement

 

Anh nghiêm túc: “Hạnh khanh, ngươi có bằng chứng chứng minh Lý Hoằng Đào mưu phản không?”  

 

Hạnh Vô Danh: “Nếu thần không có bằng chứng đáng tin cậy thì sao dám đứng trước mặt mọi người nói ra chuyện này? Mời bệ hạ xem qua”.  

Advertisement

 

Ông ấy lấy ra một số thư từ, đưa cho người hầu dâng lên Ngô Bình.  

 

Có mười mấy bức, Ngô Bình nhìn lướt qua thì phát hiện đúng là bên trong có nội dung mưu phản. Nhưng là do Lý Hoằng Đào viết cho một mưu sĩ, nói rằng bản thân là một người có hoài bão, hi vọng mưu sĩ đó có thể giúp cậu ta làm nên nghiệp lớn.  

 

Ngô Bình xem hết thư thì hơi chau mày, nét chữ đúng là của Lý Hoằng Đào, nhưng nét chữ có thể làm giả, không có tính tin cậy cao.  

 

Anh cất thư vào, nói: “Vất vả cho Hạnh khanh quá, trẫm sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”.  

 

Sau khi xử lý xong mấy chuyện vụn vặt thì buổi triều sáng cũng kết thúc, Ngô Bình thay sang đồ tự do, đến thẳng vương phủ của Lý Hoằng Đào.  

 

Quy mô vương phủ của Lý Hoằng Đào rất lớn, có hơn ba nghìn gian phòng, tỳ nữ rất nhiều. Mặc dù Lý Hoằng Đào vẫn chưa chính thức thành hôn nhưng trong vương phủ có tới hơn cả trăm nghìn nha đầu xinh kẹp kề cận.  

 

Ở cửa vương phủ, Ngô Bình vừa đến, lính gác cổng thấy anh phong độ phi phàm thì khách sáo hỏi: “Cho hỏi anh là?”  

 

Ngô Bình: “Nói với Tiêu Dao Vương, tôi là anh cả của cậu ấy”.  

 

Mấy người đó giật mình, vội nói: “Mời người vào phòng khách đợi, chúng tôi sẽ lập tức đi mời vương gia”.  

 

Ngô Bình ngồi đợi trong phòng khách một lúc thì nhìn thấy một người vội vã chạy đến, đầu tóc không chải, hốc mắt đen thui, bước đi loạng choạng, đấy là Lý Hoằng Đào.  

 

Lúc nhìn thấy Ngô Bình, Lý Hoằng Đào vui mừng, chạy thật nhanh qua, cười, nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”  

 

Ngô Bình cười, nói: “Đến thăm cậu, Tiêu Dao vương nhà cậu tiêu dao thật đấy, cậu vừa mới bò dậy từ bụng cô nào đấy à?”  

 

Lý Hoằng Đào cười hehe, gãi đầu nói: “Anh, ngày nào em cũng rảnh rang, không có việc gì làm, chỉ biết du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ mỹ nhân thôi, hehe”.  

 

Ngô Bình: “Trông dáng vẻ của cậu kìa”.  

 

Lý Hoằng Đào: “Anh, giờ anh là hoàng đế, thực lực lại mạnh đến thế, em có bon chen cũng không lại anh đúng không? Vậy chi bằng hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp của nhân gian cho xong”.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.