Chương 456
Dương Mộ Bạch tự đi xuống hầm rượu, Diệp Thiên Tông thì khẽ nói: “Sư đệ, nhị sư huynh của cậu cất nhiều rượu nổi tiếng thời Thanh lắm, cậu phải uống nhiều vào”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thời Thanh sao?”
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Nó thích sưu tầm, có rất nhiều ngự tửu chốn cung đình thời Thanh”.
Mắt Ngô Bình phát sáng: “Lúc đi em phải hỏi xin nhị sư huynh mấy bình mới được”.
Diệp Thiên Tông liền cười hì hì: “Đúng thế, không cần khách sáo với nó đâu”.
Một lúc sau Dương Mộ Bạch liền ôm hai vò rượu đi tới. Bên trên vò khắc hoa văn rồng màu vàng, mỗi vò ít nhất mười lăm cân.
Diệp Thiên Tông nhìn lướt qua, thốt lên: “Rượu Tùng Linh? Mộ Bạch này, sao lần này cậu hào phóng thế?”
Dương Mộ Bạch cười nói: “Sư huynh, anh được hưởng phúc của sư đệ đấy. Sư đệ đã chữa khỏi bệnh trong tim em, thế nên em phải cảm ơn em ấy”.
Diệp Thiên Tông kinh ngạc: “Sư đệ đã chữa khỏi bệnh trong tim cậu sao?”
Dương Mộ Bạch cười, gật đầu: “Đã khỏi hẳn rồi, khoảng một năm nữa thôi là em có thể tiến tới cảnh giới Võ Thần”.
Diệp Thiên Tông vô cùng vui mừng: “Tốt quá! Vì bệnh của cậu mà sư phụ cứ lo lắng mãi. Bâu giờ chữa khỏi rồi, tu vi của cậu sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua sư huynh. Nào, ba huynh đệ chúng ta cùng cạn!”
Họ uống cạn chén rượu rồi đổi sang uống rượu Tùng Linh. Rượu này có nguồn gốc từ thời hoàng đế Càn Long. Nghe nói muốn ủ rượu này cần phải tới tận cây tùng cổ trong núi sâu, đào đến tận bộ rễ sau đó để vò rượu vào, chôn sâu dưới gốc cây. Điều này khiến hương thơm của rễ tùng thấm nhuần vào trong rượu, một năm sau đào lên thì sắc rượu tựa như màu hổ phách, hương vị tuyệt vời.
Dương Mộ Bạch mãi không nỡ uống vò rượu này, vốn định dùng làm quà tặng mừng thọ sư phụ, thế mà lúc này lại lấy ra uống, chứng tỏ Dương Mộ Bạch vô cùng vui vẻ.
Vừa mở vò rượu ra là mùi hương nồng đậm đã vấn vương trong tâm trí mỗi người. Ngô Bình hít sâu một hơi, nói: “Thơm quá! Sư huynh, anh lấy rượu này từ đâu vậy? Còn nữa không?”
Dương Mộ Bạch cười nói: “Rượu này được bộ phận chuyên ủ ngự tửu của triều Thanh bí mật cất đi, truyền đến tận ngày nay, anh phải tìm đủ mọi cách mới mua được đấy. Tổng cộng có ba vò, uống xong vò này thì anh chỉ còn lại một vò nữa thôi. Nhưng không được uống nữa, vò kia anh định dùng để hiếu kính sư phụ”.
Tử Thanh và Đức Bảo đang rót rượu bên cạnh, ba ông lớn này đang uống rượu nên họ đều không dám nói chuyện. Khi thấy rượu Tùng Linh, tuy rất thèm nhưng cũng cũng chỉ có thể nhìn.
Đặc biệt là Đức Bảo rất thích uống rượu, sắp thèm chảy nước miếng đến nơi.
Ngô Bình uống một chén rượu, thấy hương vị vô cùng đặc biệt, mùi hương triền miên, không khỏi khen ngợi: “Rượu ngon! Sư huynh, chúng ta uống một nửa thôi, để lại nửa còn lại lần sau uống!”
Diệp Thiên Tông cười lớn: “Sư đệ, em không cần phải tiết kiệm rượu cho Mộ Bạch, cứ uống thoải mái”.
Ngô Bình chú ý thấy Đức Bảo đang thèm rượu, liền nói: “Cậu đi lấy thêm hai cái chén tới đây”.