Ngô Bình cảm khái: “Nhớ năm đó nhân tộc huy hoàng biết nhường nào”.
Đạo nhân Trân Bảo: “Thật ra Thiên Đế đời trước cũng không có ngồi vững ở vị trí Thiên Đế, nếu không cũng sẽ không sụp đổ”.
Ngô Bình rất tò mò: “Tại sao không thể ngồi vững ở vị trí đó?”
Advertisement
Đạo nhân Trân Bảo: “Trở thành thiên Đế cần phải trải qua cả ngàn kiếp, sau khi luân hồi cả trăm đời mới có thể công đức vẹn toàn”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Trăm đời ngàn kiếp?”
Đạo nhân Trân Bảo: “Đúng thế. Vị Thiên Thánh đó đã trải qua tám mươi mốt đời, tổng cộng tám trăm kiếp, thật ra vẫn còn thiếu thời cơ. Chỉ là lúc đó tình thế của nhân tộc rất tồi tệ, để cứu vãn tình thế này, ông ta đành phải ép buộc mình lên ngôi Thiên Đế, kết quả không nghĩ cũng biết, ông ta trị vì một trăm năm mươi năm rồi sụp tàn, Thiên Đình cũng không tồn tại nữa”.
Advertisement
Ngô Bình: “Dù chỉ có một trăm năm mươi năm thì cũng đã giúp ích rất nhiều cho nhân tộc”.
Đạo nhân Trân Bảo: “Ừ, vị Thiên Đế này dùng tính mạng của mình để duy trì vận khí của nhân tộc. Sau đó cho dù ông ta có suy tàn cũng không có cường tộc nào có thể sinh ra cường giả có thể tiếp nhận vị trí Thiên Đế này”.
Ngô Bình: “Trăm đời ngàn kiếp nào có dễ dàng như thế?”
Đạo nhân Trân Bảo: “Chuyện này đúng là rất khó, cần có vận khí mạnh, tinh thần kiên trì, vô cùng can đảm mới có thể làm được, nhưng xác suất thành công lại rất thấp, dù sao trong các cuộc tranh đấu giữa các tộc, người này giỏi còn có người giỏi hơn”.
Ngô Bình: “Ông có biết tình hình cụ thể của ba vòng tranh đấu mà ông nói trước đó không?”
Đạo nhân Trân Bảo: “Người có thể được chọn vào vòng đầu tiên được gọi là Thiên Tử. Không giới hạn số lượng Thiên Tử nhưng sau khi trải qua các cuộc tấn công, có rất ít người có thể ở lại cuối cùng, không quá một trăm người”.
“Thiên Tử có thể tiến vào vòng thứ hai sẽ bắt đầu trận chiến luân hồi. Một nhóm Thiên Tử sẽ luân hồi đi vào cùng một thế giới. Lúc này, tất cả những người tranh tài đều sẽ bắt đầu lại từ đầu, người có thể sống sót cuối cùng sẽ tiến vào luân hồi lần thứ hai. Mười đời mười kiếp, mỗi một kiếp đều có khả năng mất mạng”.
Ngô Bình: “Luân hồi ở thế giới nào?”
Đạo nhân Trân Bảo: “Có thể là một mốc thời gian bất kỳ trong lịch sử, có thể là quá khứ hoặc có thể là tương lai”.
Ngô Bình cảm khái nói: “Muốn làm chúa tể của thế giới quả thật quá khó”.
Đạo nhân Trân Bảo: “Đúng thế, không phải thời đại nào cũng có Thiên Đế. Có kỷ nguyên thậm chí không có Thiên Đình, tỷ như kỷ nguyên trước, dù Tiên tộc hay Thần tộc đều chưa từng sinh ra Thiên Đế”.
Ngô Bình: “Tôi có thể sử dụng bảo bối trong Thiên Bảo Giới này không?”
Đạo nhân Trân Bảo: “Những thứ này đều là tài sản riêng của Thiên Đế đời trước, nếu cậu có thể được Thiên Đế công nhận thì có thể được lấy một phần”.
Ngô Bình: “Làm sao để được Thiên Đế truyền thừa?”
Đạo nhân Trân Bảo: “Trong Thiên Bảo Giới có một ngôi mộ của Thiên Đế, nhưng người ngoài không biết đến nơi đó, chỉ có tôi biết về nó. Sứ mệnh của tôi là tìm những người thích hợp, sau đó dẫn họ vào trong đó để được Thiên Đế truyền thừa”.
Ngô Bình gật đầu: “Có cơ hội, tôi sẽ đến ngôi mộ của Thiên Đế”.