Ngô Bình: “Nguyệt Tổ và chủ của Ma Môn ai có thực lực. mạnh hơn ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Ngang nhau thôi, nhưng nếu không đường cùng thì lão tổ không ra tay đâu. Thứ mà Nguyệt Thị phải đối mặt không chỉ là Ma Môn, sự uy hiếp mạnh nhất với chúng ta chính là các thế lực lớn khác của Thần Châu”.
Ngô Bình: “Nếu Ma Môn ra tay thì cháu có thể giúp nhà mình một chút”.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: "Có cháu ở đây, bác cũng thấy đỡ áp lực”.
Ngô Bình lại đến nói chuyện với Nguyệt Tổ rồi mới về nhà.
Lâu rồi không về nên anh quyết định sẽ ở nhà với mọi người vài hôm, đồng thời tiếp tục hấp thu đá Thần Minh cực phẩm để hoàn thiện Thần Môn.
Thời gian cứ thế trôi qua, loáng cái đã nửa tháng. Trong thời gian này, Ngô Bình lại hấp thu thêm rất nhiều đá Thần Minh và kích hoạt được nhiều thần thông hơn. Cùng lúc đó, anh cũng sửa đổi các thần thông của mình rồi đưa chúng vào. trong Thần Môn để rèn luyện.
Lúc này, Thần Môn đã được anh hoàn thiện gần xong. Anh định tu luyện tiếp cho xong thì Nguyệt Thị truyền tin đến báo Ma Môn lại tấn công.
Ngô Bình nhận được tin thì vội đến hiện trường ngay, chỉ thấy các cao thủ của Ma Môn đang vây đánh pháo đài, Nguyệt Đông Thăng dẫn đầu đánh bất phân thẳng bại với bên kia.
So ra thì cao thủ Đạo cảnh của Ma Môn nhiều hơn. Nguyệt Tổ chưa ra tay, chỉ đứng quan sát trên pháo đài, vì chủ của Ma Môn cũng chưa ra tay.
Hiện giờ, một mình Nguyệt Đông Thăng đánh ba người, tuy có pháp khí Đạo cảnh hộ thân nhưng ông ấy cũng phải lùi lại liên tục và đã bị thương.
Đúng lúc này, một bóng người đáp xuống, sát quang bùng nổ, ba cao thủ Ma Môn tấn công ông ấy đã bị giết mất một. Hai người còn lại thì biến sắc mặt rồi lùi lại.
Tiếc là đã muộn, Ngô Bình sấn tới, thuật Huyền Áo đã giết hai tên kia ngay tắp lự.
Sự xuất hiện của anh đã khiến các thủ khác của Ma Môn sợ hãi, một trưởng lão của Ma Môn hét lên, tất cả quân của họ đã lùi lại.
Nguyệt Đông Thăng cũng lệnh cho quân mình không đuổi theo, mà nhanh chóng thu binh.
Trở lại pháo đài, Nguyệt Đông Thăng vừa trị thương vừa nói: “Tiểu Ngô, thực lực của cháu đã tăng lên không ít, xem ra sau khi ngưng tụ được Thần Môn, cháu đã có thực lực ngang Đạo cảnh rồi”.
Ngô Bình: “Mấy người kia đều ở tầng một, tầng hai Đạo. cảnh nên giết họ không khó. Nếu ở tầng thứ tư trở lên thì không dễ vậy đâu ạ”.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Điểm phi thường nhất của cháu là tiềm lực vô hạn, bác không thể tưởng tượng nổi mười năm nữa thì cháu sẽ mạnh đến mức nào”.
Ngô Bình: “Bác quá khen ạ”.
Nguyệt Tổ chợt hỏi: “Tiểu Ngô, Phá Cảnh Đan có tiến triển gì không?”
Ngô Bình: “Muốn luyện chế được đan dược ấy thì tu vi của cháu cần đạt đến tầng thứ mười Thần Thông”.
Nguyệt Tổ gật đầu: “Chắc không lâu nữa đâu”.
Sau đó, lão lấy một bộ giáp màu đen ra rồi nói: “Đây là chiến giáp ma thần Đạo cảnh, mặc xong thì có thể phát huy thực lực của tầng thứ chín Đạo cảnh. Với tu vi của ta thì không dùng được, ta tặng nó cho cậu đấy”.
Ngô Bình biết còn phải đối đầu với Ma Môn tiếp nên không khách sáo mà nhận luôn.
Vì Ma Môn có thể tấn công bất cứ lúc nào nên Ngô Bình đành tu luyện luôn tại đây.
Vài ngày sau, Thần Môn của anh đã viên mãn, nó đã có thực thể. Sau một tiếng nổ vang, trong Thần Môn đã xuất hiện một không gian, anh đặt tên cho nó là không gian vô thượng.