Thần Y Trở Lại

Chương 5806: Còn chuyện gì nữa



Thiếu bang chủ nói: “Cậu em, cậu còn trẻ, không biết sự phức tạp của xã hội. Ngoan ngoấn hợp tác với chúng tôi thì sẽ đảm bảo cho sự an toàn của các cậu, còn kiếm được tiền nữa”.

Ngô Bình thở dài: “Xem ra không cho anh biết mùi một chút thì không được rồi!”

Sắc mặt thiếu bang chủ trầm xuống: “Dạy tụi nó một trận!”

Có người xông lên, Ngô Bình vung tay, hai người bay ra mười thước, nên mạnh vào tường, miệng hộc máu tươi.

Thiếu bang chủ còn đang ngỡ ngàng, Ngô Bình đã túm tóc hắn, áp mặt xuống bàn: “Chỉ dựa vào thẳng vô dụng như anh mà cũng dám chặn đường tôi?” 

Thiếu bang chủ vừa rén vừa tức, hẳn hét toáng lên: “Ranh con, biết bố mày là ai không?”

Ngô Bình: “Không phải chỉ là thiếu bang chủ gì đó thôi sao? Nào, dẫn tôi tới chỗ bang Hải Long của mấy người đi”.

Huấn luyện viên vội nói: “Huấn luyện viên, đừng kích động!”

Ngô Bình thản nhiên: “Huấn luyện viên và thầy về trước đi, chuyện kế tiếp không liên quan tới mọi người”.

Nói xong cậu vỗ vào mặt thiếu bang chủ, đối phương tức giận nói: “Được, mày có ngon thì theo. taol"

Huấn luyện viên hết cách, chỉ đành về khách sạn với thầy giáo kia, còn Ngô Bình thì dẫn theo thiếu bang chủ ngồi vào một chiếc xe con, tới hang ổ của bang Hải Long - khách sạn Hải Long.

Khách sạn Hải Long là một khách sạn xây dựng theo hình thức trang viên, bề ngoài là khách sạn nhưng thực tế là hang ổ của bang Hải Long.

Lúc này, bang chủ của bang Hải Long đang bàn bạc với đàn em, trong phòng khách có mười mấy người. Bất chợt, thiếu bang chủ bị người ta tứm gáy kéo vào rồi vứt mạnh xuống đất, gục ngã. 

Thấy cảnh này, người đàn ông bặm trợn ngồi giữa đứng dậy, chỉ vào Ngô Bình hỏi: “Mày là ai?”

Người trông thô kệch, ánh mắt hung ác này đúng là bang chủ bang Hải Long, Kiều Bách Niên. Kiều Bách Niên ngày xưa là một gã bốc vác, nhờ vào nghĩa khí mà dần có tiếng trong giới khuân vác, sau đó ông ta gom số lượng lớn người bốc vác thuê lại thành lập bang Hải Long.

Bang Hải Long phát triển tới hôm nay đã trở thành một trong những bang phái lớn nhất thành phố Tây Hải. Đương nhiên Kiều Bách Niên có được thành tựu đó cũng không thể không kể tới vị quý nhân đã giúp đỡ ông ta, cũng nhờ vào quý nhân kia mà các thế lực khác mới không dám rờ mó tới bang hội này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó phát triển ngày càng lớn mạnh.

Ngô Bình nhìn Kiều Bách Niên: “Vị thiếu bang chủ này quá ngạo mạn, dám gài hàng tôi. Tôi tới đây xem thử rốt cuộc bố hắn là ail”

Kiều Bách Niên là kẻ lọc lõi trong giới giang hồ, ánh mắt tinh tường, thấy khí thế Ngô Bình bất phàm thì ôm quyền chào: “Cậu em, người này là con trai tôi, nếu nó làm gì mích lòng thì mong cậu cho tôi nhận lỗi thay!”

Thấy đối phương không hề cậy thế ức hiếp người, ấn tượng của Ngô Bình dành cho ông ta cũng  không tệ: “Đội tuyển trường số 1 Trung Châu tới tham gia thi đấu, con trai ông uy hiếp chúng tôi phải dàn xếp tỷ số theo ý hắn, chúng tôi không đồng ý, thế là hắn muốn ra tay với chúng tôi!”

“Còn có chuyện này sao?”, sắc mặt Kiều Bách Niên u ám, ông ta bước tới trước mặt con trai, nhấc chân đạp mạnh, người bị đá hét thảm.

“Bố ơi con sai rồi, đừng đánh mài” “Thăng mất dạy, tao đã nói bao nhiêu lần rồi,

không được gây chuyện thị phi, mày coi lời tao như gió thoảng qua tai đó hả?”

Thiếu bang chủ: “Bố, con sai rồi!”

Ngô Bình cảm thấy thú vị, bang chủ Kiều này dạy con không khác gì người thường.

Kiều Bách Niên lại ôm quyền chắp tay: “Cậu em, xin lỗi, thăng mất dạy này bị người lớn trong nhà chiều hư, hay gây rắc rối cho tôi lắm!”

Ngô Bình vốn định dạy cho bang chủ này một trận nhưng người ta khách sáo như thế, cơn giận của cậu cũng nguôi.

Cậu thản nhiên: “Thôi bỏ đi!”, nói xong thì xoay người định đi. 

“Cậu em, hãy dừng bước!”, Kiều Bách Niên gọi với lại.

Ngô Bình nhướng mày: “Còn chuyện gì nữa?”

Kiều Bách Niên cười nói: “Cậu em đừng hiểu lầm. Người tới là khách, tôi cũng không thể để cậu về tay không!”

Sau đó ông ta sai người đi lấy hộp quà: “Đây là một bộ đồ gốm sứ mà tôi cất giữ, tác phẩm của chuyên gia có tiếng, mong cậu nhận cho”.

Thấy người ta còn tặng quà, Ngô Bình cảm thán vị bang chủ này đúng là biết đối nhân xử thế, cậu cũng có chút thiện cảm rồi, vì thế cậu cũng tự nhiên nhận lấy rồi thuận miệng nói: “Bang chủ Kiều, việc tu hành của ông có vấn đề, nhớ cẩn thận nhé”, sau đó cậu rời đi.

Kiều Bách Niên nghe vậy lại biến sắc, vội đuổi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.