Thần Y Trở Lại

Chương 5816: Cậu là đệ tử tông môn



Huấn luyện viên dường như đã hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Trận này không phải trận đấu quyết định, Ngô Bình đang muốn che giấu thực lực”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có suy nghĩ về vấn đề đó. Nhưng quan trọng nhất là có thể sau này tôi sẽ không thường xuyên có mặt trong đội, các cậu nên xây dựng lòng tin, gặp đối thủ mạnh tự nhiên sẽ mạnh”. 

Họ nói vài câu thì trận đấu lại tiếp tục.

Sự xuất hiện của Ngô Bình liền khiến không khí trở nên nóng hơn, khiến đội trung học Lam Sơn không có sức chống trả. Họ liên tục bị giành bóng, hoàn toàn không có đội hình dưới bảng, không giành được điểm nào ở ngoài vạch 3 điểm, còn trường số 1 Trung Châu thì liên tục giành được điểm, lúc trận đấu còn lại hơn một phút thì tỷ số đã cách biệt 16 điểm.

Cuối cùng tiếng còi kết thúc trận đấu cũng vang lên, trường số 1 Trung Châu giành phần thắng trong trận đấu thứ hai với tỷ số 135:102.

Kiều Tuấn Tài đến báo cáo tình hình, cười, nói: “Cậu Ngô, trận này tôi đặt tám tỷ rưỡi, 1:2.4, kiếm được mười một tỷ chín trăm triệu”.

Hản nói đến đấy thì hỏi: “Có cần đổi tiền thành tiền tiên của tiên giới tu hành không?” Ngô Bình: “Tiền tiên?”

Kiều Tuấn Tài nói: “Là thế này, sức mua của tiền của nhân gian năm nào cũng giảm, nhưng nếu đổi thành tiền tiên thì khác, hơn nữa đối với một số hàng tốt người ta chỉ nhận tiền tiên thôi”.

Ngô Bình hứng thú: “Tiền tiên mà anh nói được đổi như thế nào? Tỷ giá đổi là bao nhiêu?” 

Kiều luân la lẹn tại trên thị trường một đồng tiền tiên đổi được mười lăm triệu”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Nói vậy thì mười tỷ chỉ có thể đổi được một ngàn tiền tiên thôi sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Cậu yên tâm, đến khi đổi lại thì

chỉ có lời chứ không lỡ”.

Ngô Bình suy nghĩ, cảm thấy có lý, nói: “Vậy anh đổi hết số tiền tôi kiếm được thành tiền tiên đi”.

“OK, vậy thì có thể đổi được hai ngàn bảy trăm sáu mươi đồng tiền tiên”.

Sau đó, hẳn liếc nhìn điện thoại rồi nhỏ tiếng nói: “Cậu Ngô, trận đấu với trường trung học Lam Sơn có rất nhiều người thua, giờ họ đều rất ghét trường số 1 Trung Châu, thậm chí còn có một số người tán gia bại sản nữa”.

Ngô Bình cười, nói: “Nếu như đã dám chơi thì phải dám chịu, nếu có thể thẳng dễ dàng thì còn gọi là cá cược nữa sao?”

Kiều Tuấn Tài: “Ngoài ra, tôi cảm thấy nhất định sẽ có người điều tra cậu Ngô vì việc trường số 1 Trung Châu và trường số 6 Giang Bắc có biểu hiện xuất sắc khác thường”. 

Ngô Bình bình thản nói: “Vậy thì cứ để họ điều tra thôi”.

Hai người họ đang nói chuyện thì có mấy người đàn ông mặc đồ vest đen tiến đến, một trong số họ đưa giấy tờ của mình ra, nói: “Chúng tôi là người của sở điều tra tội phạm kinh tế nghiêm trọng, có chuyện cần tìm cậu”.

Ngô Bình bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đó đặt tay lên vai Ngô Bình, nói: “Qua đây nói chuyện”.

Ngô Bình sang một bên thì người đó hỏi: “Chúng tôi nghỉ ngờ cậu dùng hàng cấm, thay đổi kết quả thi đấu”.

Ngô Bình chớp mắt: “Vậy các anh có bằng chứng không?”

Người đó sầm mặt nói: “Nhóc con, chuyện mà sở điều tra chúng tôi muốn điều tra thì nhất định sẽ có thể điều tra rõ, nếu không phối hợp thì chúng tôi chỉ đành nhốt cậu lại, dùng biện pháp để cậu nói ra thôi”.

Ngô Bình: “Không có bằng chứng thì tôi sẽ không đi theo các anh đâu”. 

Người đó mạnh tay, muốn đè chặt Ngô Bình nhưng hắn vừa dùng sức thì đã cảm thấy chân mình nhấc bổng, hắn đã bị Ngô Bình hất ngã, sau đó đạp. lên ngực.

“Ọc”, Người đó nôn ra máu, mặt tái mét. Những người còn lại đều giật mình, đang định ra tay thì chân của Ngô Bình đã giãm lên đầu của

người đang năm dưới đất, cậu lạnh lùng nói: “Không được động đậy, nếu không thì tôi sẽ giãm chết hắn”.

Người bị giãm vừa kinh ngạc vừa tức giậi có biết hậu quả của việc đắc tội với sở điều tra không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.