Thần Y Trở Lại

Chương 5872: Các người ai cũng không được đi cả



Mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy trên trán hẳn ta, hắn ta cẩn thận lùi lại kéo dài khoảng cách, thấp. giọng nói: “Không biết cậu là cao nhân, đã mạo. phạm rồi!" 

Nói xong thì hắn ta quỳ xuống đất, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, vẻ mặt nhìn cậu cũng thay đổi.

Ngô Binh thản nhiên nói: “Lăn ra chỗ khác đi”.

Người này không chần chừ, thật sự lăn sang một bên, liên tục lăn mười mấy lần sang bên cạnh, sau đó đứng đó bất động.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ, Lương Thành Bích vừa kinh ngạc vừa tức giận, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Người kia thấp giọng nói: “Cậu Lương, người ta là cao thủ Bí Cảnh, cậu chớ có kiếm chuyện với cậu tai"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lương Thành Bích thay đổi, lăn lộn trong giang hồ đã lâu, hắn ta biết rõ cao thủ Bí Cảnh đáng sợ thế nào, vội vàng ôm quyền nói: “Vừa nãy thất lễ với cậu rồi..."

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đúng lúc tôi có chuyện nói với ông, sau này việc kinh doanh xe taxi ở Trung Châu, ông không cần làm nữa”.

Lương Thành Bích ngây người: “Cậu không cho. tôi kinh doanh xe taxi sao?”

Ngô Bình: “Không sai. Sau này toàn bộ xe taxi đều do Nghiêm Lãnh Thạch quản lý. Ông độc quyền nhiều năm như vậy rồi, chắc hẳn kiếm được cũng nhiều rồi, nên về nhà dưỡng lão đi”.

Vẻ mặt Lương Thành Bích khó coi, qua một lúc hẳn ta mới thấp giọng nói: “Chỉ dựa vào một câu nói của cậu sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi biết ông có chỗ dựa, là em vợ của thị trưởng, nhưng so với nhà họ Vương thì thế nào?”

Nghe nhắc đến nhà họ Vương, Lương Thành Bích run cả người. Chuyện này hắn ta đã nghe phong phanh từ lâu, chuyện có liên quan đến Nghiêm Lãnh Thạch, chẳng lẽ người đứng sau thật ra là người này?

Hắn ta lập tức nói: “Đương nhiên tôi vĩnh viễn không sánh bằng nhà họ Vương rồi. Ý của cậu là, sự biến mất của nhà họ Vương có liên quan đến cậu?”

Ngô Bình không đáp, chỉ thản nhiên nói: “Nghiêm Lãnh Thạch đi tìm ông, ông có thể từ chối”.

Lương Thành Bích hít sâu một hơi, hắn ta tiến lên vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Có thể hỏi cậu một chút, lai lịch cậu thế nào không?”

Ngô Bình chỉ lên trời, Lương Thành Bích kinh sợ, vội nói: “Tiểu nhân hiểu rồi! Cậu có thể tha cho tôi một mạng, tôi đây cảm kích không thôi. Ngày mai tôi sẽ đi tìm Nghiêm Lãnh Thạch”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Chuyện làm ăn của nhà họ Kha, ông cũng đừng hỏi đến nữa, tôi đã đánh tiếng với nhà họ Cổ rồi, chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn kia giao cho cha nuôi làm”.

Lương Thành Bích cười khổ một tiếng, nói: “Vâng”.

Lương Thành Bích này là nhân vật có máu mặt ở Trung Châu, nhưng đứng trước mặt nhân vật có chống lưng là Tiên Giới như Ngô Bình thì chẳng là cái thá gì cả, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời! Thậm chí, hắn ta còn phải cảm kích Ngô Bình không giết chết hẳn ta nữa! Theo hẳn ta thấy, với thủ đoạn và lai lịch của Ngô BÌnh, cho dù có giết chết hắn ta, sau đó lấy toàn toàn bộ tài nguyên và tài sản của hẳn ta, chắc chẳn cũng không phải chuyện gì khó. Ngô Bình làm như vậy, chắc chắn rất từ bi rộng lượng rồi!

Người nhà họ Kha lập tức đứng ngồi không yên, Kha Chấn Hùng vội nói: “Chí Viễn, cậu ta nói vậy là sao? Nhà họ Cổ giao chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn cho anh làm?”

Âu Dương Chí Viễn lạnh nhạt nói: “Nhà họ Cổ giao chuyện kinh doanh cho ai, tôi không làm chủ được”. 

Kha Chấn Hùng hít sâu một hơi, ông ta đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Bình, cẩn thận hành lễ, n ông tử, tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Chí Viễn là con rể tôi, chúng ta là người một nhà...”

“Bây giờ thì không phải rồi! Từ khi các người vứt bỏ tôi, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa!”, Âu Dương Chí Viễn lạnh lùng nói.

Ngô Bình nói: “Tôi và nhà họ Cổ cũng có quen biết sơ sơ, chỉ gọi điện thoại, bảo nhà họ Cổ giao chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn cho cha nuôi”.

Người nhà họ Kha đều ngây người, vì chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn này mà bọn họ bỏ ra gần hai tỷ mở đường, còn dời trung tâm gia tộc đến Trung Châu, đầu tư rất nhiều hạng mục ở Trung Châu. Hiện tại chuyện kinh doanh không thành, nhà họ Kha mất mát tiền tài, ít nhất cũng đến bốn năm tỷ! Chắc chắn căn cơ tổn thương rất nhiều!

Kha Linh Thi cũng đứng dậy, bà ta tức giận nói: “Âu Dương Chí Viễn, anh có ý gì, cố ý chọc tức tôi?”

Âu Dương Chí Viễn lạnh nhạt nói: “Chọc tức cô? Cô xứng sao”.

Bà ta tức giận, thét lên: “Âu Dương Chí Viễn, anh tưởng anh là ai chứ! Không có nhà họ Kha chúng tôi, anh sẽ có ngày hôm nay sao?” 

Âu Dương Chí Viễn không muốn cãi nhau với bà ta, ông ấy nhìn Âu Dương Tinh: “Tiểu Tinh, con có muốn đi cùng bố không?”

Âu Dương Tinh ngây người, cô ta do dự chốc lát sau đó vẫn đứng lên, đi đến sau lưng Âu Dương Chí Viễn. Từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều là bố chăm sóc cho cô ta, mẹ chưa từng hỏi đến cô ta bao giờ, rất ít khi quan tâm. Mà những người khác ở nhà họ Kha, cô ta cũng không gần gũi.

Âu Dương Chí Viễn rất vui mừng, nói: “Tiểu Tinh, hôm qua bố còn thấy tiền đồ ảm đạm. Nhưng bây giờ đã khác rồi, có anh Tiểu Bình con giúp đỡ, bố nhất định sẽ gây dựng được sự nghiệp”.

Âu Dương Tinh dùng sức gật đầu: “Bố, từ nhỏ đến lớn, chỉ có bố quan tâm con, con thương bố”.

Kha Linh Thi tức giận nói: “Âu Dương Tinh, con muốn đi thật sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.