Ngô Bình: “Pháp này làm thay đổi vận mệnh trái với ý trời, can thiệp vào quy luật tự nhiên. Ánh sáng xanh bay. ra sẽ chịu được sự tàn sát của thiên đạo, còn ánh sáng đỏ sẽ hấp thụ năng lượng tiêu cực do thiên đạo trừng phạt”.
Cậu vừa dứt lời, cho dù cách một vực thắm, Phương Lập vẫn nghe được tiếng sấm vang lên từ phía chân trời.
Lúc này ông ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đan màu tím.
Sau khi thầm đếm chín giây, ông ta đập viên đan vào trán Ngô Bình. Phương Lập không có cơ thể, dĩ nhiên cũng không thể tiêu hóa được sức mạnh của dược nên chỉ có thể dùng cách này để giúp hắn hấp thu.
Viên đan biến thành năng lượng cực nhỏ, đi vào đầu cậu.
“Được rồi, tôi đã bày bố trận pháp ảo xung quanh, ông tạm thời ở lại đây hồi phục đi”.
Không lâu sau, Ngô Bình bày bố xong trận pháp, sau đó bay đến trên vực thẳm.
Càn Tiêu Trần vẫn còn đang đợi cậu, lúc Ngô Bình xuất hiện, anh ta đang ngồi tu luyện. Thấy cậu về, Càn 'Tiêu Trần cũng không ngạc nhiên, cười nói: “Anh Ngô quả nhiên là rồng phượng trong nhân gian, thế mà anh cũng có thể đi lại tự nhiên trong khu vực kỳ quái này”.
Anh ta không hỏi sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao. mỗi người đều có bí mật của mình, không tiện hỏi nhiều.
Ngô Bình cười nói: “Anh Càn vẫn chưa đi, lẽ nào còn có việc gì sao?”
Càn Tiêu Trần gật đầu: “Tôi suy nghĩ rồi, muốn hợp †ác với anh Ngô đi thăm dò một cổ điện”.
“Cổ điện?”, Ngô Bình nhìn anh ta: “Đó là nơi nào?”
Càn Tiêu Trần: “Năm đó huyền tổ của tôi cũng từng đến cấm địa thượng cổ, phát hiện ra một cổ điện nằm ở một nơi xa xôi. Ông ấy nghĩ trong cổ điện đó chắc phải có thứ gì đó phi thường, truyền thừa lợi hại. Chỉ là tu vi và bản lĩnh của huyền tổ tôi có hạn, cố gắng ba tháng cũng không mở được. Sau đó thái tổ, cao tổ, tăng tổ, ông nội tôi cũng từng đến đó thử mở ra nhưng đều thất bại”.
Nói đến đây, anh ta thở dài: “Mục đích lớn nhất của tôi đến đây là làm theo các ông bà, cũng đi mở thử xem. Nhưng tôi biết tư chất của mình còn không bằng ông nội, ngay cả ông ấy cũng không làm được thì tôi càng không làm được”.
Ngô Bình: “Thế nên anh muốn hợp tác với tôi?”
Càn Tiêu Trần nhìn chằm chằm Ngô Bình, đột nhiên cười nói: “Anh Ngô chắc chắn là một người phi thường, tôi cũng đã gặp rất nhiều thiên tài nhưng không ai trong số họ có thể sánh được với anh Ngô. Thế nên tôi muốn dựa vào vận may và bản lĩnh của anh Ngô để mở cổ. điện”.
“Sau khi mở được thì sao?”, Ngô Bình hỏi đến vấn đề quan trọng nhất, phân chia bảo vật trong cổ điện.
Càn Tiêu Trần cười nói: “Tôi chỉ muốn ba mươi phần trăm tất cả mọi thứ, còn lại sẽ đưa cho anh Ngô. Hơn nữa, những thứ tôi muốn sẽ do anh Ngô phân phát, tôi sẽ không kén chọn. Anh Ngô thấy cách chia này thế nào?”
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Mười phần trăm”.
Gàn Tiêu Trân nhíu mày: “Anh Ngô, mười phần trăm có quá đáng quá không?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Không có tôi, anh chẳng được gì cả. Anh là người cung cấp tin tức, nhiều nhất chỉ có mười phần trăm”.
Thật ra Càn Tiêu Trần không muốn đòi hỏi quá nhiều, vì nếu cổ điện được mở ra, cho dù anh ta có được. thứ gì thì cũng được hời, huống gì còn có thể chia mười phần trăm? Hơn nữa, anh ta không sợ Ngô Bình ra điều kiện, nhưng lại sợ Ngô Bình mở miệng đồng ý ngay. Đồng ý nhanh quá, ngộ nhỡ đến lúc đó hối hận thì anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
Thế là anh ta giả vờ tỏ ra đau đớn: “Được thôi, ai bảo thực lực của tôi có hạn, mọi chuyện chỉ đành dựa vào. anh Ngô”.