Thần Y Trở Lại

Chương 6361: anh nhất định phải chọc giận tôi sao



Nói chuyện làm ăn xong, Mộc Thiên Hầu mới vào. chủ đề chính, cười nói: “Tôi cũng đã nghe danh cậu Ngô đã lâu, Thái Hoàng Giáo nghênh chiến hai đại đệ tử trọng tâm, một trận nổi danh, bổn hầu vô cùng ngưỡng. mộ”.

Ngo Bình thầm nói tin tức của Mộc Thiên Hầu này đúng là nhanh nhạy, nói: “Hầu gia quá khen rồi, đó chỉ là chút chuyện nhỏ trong nội bộ Thái Hoàng Giáo mà thôi”.

Mộc Thiên Hầu: “Thần Tự Hoàng Triều đang chuẩn bị đại quân, tấn công Huyền U Tiên Giới, bây giờ chính là lúc dùng người, không biết cậu Ngô có hứng thú gia nhập vào Thiên Võ Quân dưới trướng của bổn hầu không?”

Lời mời này quá đột ngột, Ngô Bình đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý ngay, bèn nói: “Xin lỗi Hầu gia, tôi đang bế quan tu luyện, sợ rằng không thể góp sức dưới trướng Hầu gia được”.

Mộc Thiên Hầu cười nói: “Mấy năm nay Huyền U Tiên Giới làm điều ngang ngược, Huyền U Tiêu Triều đã nhiều lần cử đại quân đến tấn công Vô Tự Tiên Giới, khiến thương vong số lượng lớn. Theo tôi biết, dã tâm của Huyền U Tiên Giới rất lớn, mục tiêu tiếp theo bọn họ. muốn tấn công chính là Chân Hoàng Tiên Giới các cậu”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng sau khi quay về nhất định sẽ báo với giáo chủ”.

Mộc Thiên Hầu: “Cậu Ngô là đệ tử trọng tâm của Thái Hoàng Giáo, thân phận tôn quý, tương lai chắc chắn là nhân vật nòng cốt của Thái Hoàng Giáo. Những quyết sách đối ngoại cậu cũng nên tham dự”.

Ngô Bình nói: “Những chuyện lớn đương nhiên sẽ do cơ quan chủ chốt quyết định, tôi thân là đệ tử có thể làm được chính là cố gắng tu luyện, những lúc Thái Hoàng Giáo cần thì có thể đứng ra, góp một phần của mình vào”.

Mộc Thiên Hầu cười nị ậu Ngô là người thông minh. Lần đầu gặp mặt, đây là chút tâm ý nhỏ, không có gì to tát”.

Một tùy tùng cầm theo một cái hộp đi tới, trong hộp có một cái lọ nhỏ, Ngô Bình không cần mở ra cũng ngửi được bên trong có một viên đan dược, hơn nữa còn là đan dược có phẩm chất rất cao.

Vô công không hưởng lộc, cậu và Mộc Thiên Hầu lần đầu gặp mặt, đương nhiên không tiện nhận đồ của người khác, lập tức nói: “Cám ơn Hầu gia, nhưng bản thân tôi là thầy luyện đan, trên người không thiếu nhất là đan dược, đan dược này nên giữ lại cho người cần dùng đi vậy.

“Anh đây là không nể mặt Hầu gia sao?” Đột nhiên, bên cạnh có một người trẻ tuổi đi ra, tuổi tác có vẻ nhỏ hơn Ngô Bình một chút, mặc áo dài vàng, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ nhẹ nhàng.

Ngô Bình nhìn ra người này có lẽ là khách do Mộc Thiên Hầu mời đến, chí là lúc trước không xuất hiện, bây giờ mới đột nhiên nhảy ra chỉ trích cậu mà thôi. 

Cậu bất giác buồn cười, nói: “Quả thực tôi không dùng đến đan dược, nhận lấy thực sự rất lãng phí, sao có thể không nể mặt Hầu gia được chứ?”

Người này nhìn Ngô Bình nói: “Hầu gia tặng cậu quà gặp mặt, đó là nể mặt anh đấy, hiểu không?”

Thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương, Ngô Bình rất khó chịu, cậu lập tức không khách sáo nữa, lạnh nhạt nói: “Anh thì được xem là thứ gì mà dám ở đây châm ngòi thị phi”.

Người đàn ông áo vàng tức giận: “To gan! Anh có biết tôi đây là ai không?”

Thấy hai người nổi nóng, Mộc Thiên Hầu vội nói: “Hai người đều là thiên kiêu hiếm có trên đời, đừng vì chút chuyện nhỏ mà gây mất hòa khí. Cất đan dược đi, rồi để cậu Ngô chọn một phần quà phù hợp”.

Ngô Bình đang định nói không cần thì người đàn ông áo vàng hừ lạnh một tiếng: “Anh ta nói bản thân mình là thầy luyện đan, tôi không tin! Thầy luyện đan trẻ tuổi như vậy, cả đời này tôi cũng chưa từng gặp”.

Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ vòng xã giao của cậu chỉ toàn phế vật rồi”. Người đàn ông áo vàng tức giận: “Tên kia, anh nhất định phải chọc giận tôi sao?”

Ngô Bình cười khinh: “Anh tự đề cao mình quá rồi, loại như anh, tôi nhìn đã không thuận mắt rồi”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.