Thần Y Trở Lại

Chương 6489: Tôi không có điện thoại



Ngô Bình: “Theo ý của tôi, so với việc tỉnh Giang Nam bị nước Tống thâu tóm, tăng trưởng thực lực của ông ta. Còn không bằng để tỉnh Giang Nam trở thành một quốc gia trung gian không thuộc về thế lực nào”. 

Thái Hậu trầm ngâm một lát, nói: “Công tử cần Đại Hạ làm gì?”

Ngô Bình: “Cho Giang Nam tất cả mọi quyền lợi, các tổ chức hợp pháp, đơn vị ban bố pháp lệnh, nhâm mệnh tôi là Giang Nam Vương, tất cả nhân viên từ đây về sau chỉ tuân theo mệnh của tôi”.

Thái Hậu: “Việc này đơn giản thôi”.

“Ngoài ra, Giang Nam sau này là nước trung tâm giao lưu, trung tâm lưu chuyển hành khách, của Tống - Hạ. Bá tánh Giang Nam có thể tùy ý xuất nhập Đại Hạ, được hưởng hết thảy quyền lợi của công dân”.

Thái Hậu cười nói: “Điều kiện này có chút vượt quá giới hạn. Giang Nam nếu không thuộc về Đại Hạ thì

không nên được hưởng quyền lợi của công dân Đại Hạ”.

Ngô Bình: “Đương nhiên tôi cũng sẽ cho Thái Hậu một số lợi ích”.

“Như là?”. Thái Hậu cảm thấy vô cùng hứng thú.

Ngô Bình: “Tuy Thái Hậu xuất thân hoàng tộc, nhưng có một số đồ vật, chắc gì Thái hậu đã có được!

“Wí dụ như?” Thái Hậu nhìn cậu.

“Giống như đan Bát Môn Kim Thủy cực phẩm”. Ngô Bình nói, lập tức lấy ra một viên đan Bát Môn Kim Thủy.

Nhìn đến viên đan này, thần sắc của Thái Hậu hơi dao động, nói: “Cậu Ngô, đây là đan Bát Môn Kim Thủy cực phẩm?”

Ngô Bình: “Không sai. Loại đan dược có tác dụng thần kỳ, đan dược này có tiền cũng không mơ tưởng được. Bởi vì trong thiên hạ, chỉ có tôi có thể luyện chế ra loại đan dược này”.

Thái Hậu hít sâu một hơi, sảng khoái nói: “Nếu công tử chịu nhượng lại đan này, tôi có thể đáp ứng được tất cả điều kiện".

Ngô Bình: “Sau này, mỗi năm Đại Hạ có thể mua đan Bát Môn Kim Thủy, giá cả tính theo giá thị trường”.

Thái Hậu gật đầu: “Thành giao!”

Hai bên đạt được thành ước định, Ngô Bình cáo từ. Không lâu sau đó, cậu xuất hiện ở đại học Thần Kinh.

Y Mị đã đến, hai người chạm mặt dưới gốc cổ thụ, hai người ngồi ở gốc cây dưới vườn trường.

“Diệp Nhu Tâm đang ở nơi nào?”, Ngô Bình hỏi.

“Lúc này mới vừa tan học, cô ấy hẳn đang đi dạo. quanh đây. Mỗi lần tan học, cô ấy đều sẽ tản bộ tám phút, một giây đồng hồ cũng sẽ không hơn, một giây đồng hồ cũng không thiếu”.

'Trên một con đường rợp bóng cây, một cô gái mặc váy trơn đang bước đi không nhanh không chậm, chân trái hơi có vấn đề, mỗi lần bước một bước, bả vai lại nhích lên bên trái, nhìn rất quái dị..

Nữ sinh cao một mét sáu mươi lăm, làn da ám vàng, trên mặt có rất nhiều tàn nhang, tóc khô vàng, trên mặt trái có một cái bướu đỏ to bằng quả óc chó. Trừ cái này ra, ngũ quan của cô đoan chính, nếu không có cái bướu kia, nếu không có cái bướu kia, dung mạo hẳn là có thể ghi được bảy điểm.

Tuy trên cơ thể nữ sinh này có chút vấn đề, nhưng trên mặt cô ấy không có chút tự ti nào, nhìn qua vô cùng

bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Ngô Bình đi nhanh vài bước, sóng vai với nữ sinh, cậu cười hỏi: “Bạn học, tản bộ hả?”

Nữ sinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “ỪÈm”.

Ngô Bình nói: “Bạn ơi, tôi có chút chuyện gấp, tôi bị rớt điện thoại, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”

Nữ sinh do dự một chút, hỏi: “Anh cần bao nhiêu?”

Cô ấy do dự là bởi vì bản thân không mang nhiều tiền, số tiền có thể cho mượn cũng không có bao nhiêu.

Ngô Bình: “Bạn có thể cho tôi mượn bao nhiêu?” Nữ sinh lấy ra một tờ tiền trị giá năm mươi, nói: “Tôi có bảy mươi, nhiều nhất chỉ có thể cho mượn năm mươi.

Còn hai mươi còn lại, tôi để dành ăn tối, mua thêm ít đồ”.

Trong lòng Ngô Bình nhủ thầm, đúng là một cô gái lương thiện, đối với người xưa nay chưa từng quen biết thế mà vẫn cho mượn tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.