“Chắc hản Thiên Đế rất mạnh nhỉ? Nhưng sao, ông ta lại chết?”, Ngô Bình hỏi.
Trần Hoài Long: “Thật ra không thể nói là ông ta chết được. Bởi vì lúc đó, tu vi của Thiên Đế đã vượt qua Thánh Hoàng rồi, cho nên khi ông ta đánh sao vào cảnh giới cao hơn sẽ trở thành một phần trong vũ trụ đại đạo”.
Ngô Bình bất ngờ đến ngây ra hỏi: “Trở thành một phần của vũ trụ? Thế Đế ngày đó vẫn còn sống à?”
Trần Hoài Long cũng không thể trả lời được, chỉ đành nói: “Có thể còn sống, cũng có thể đã không còn nữa rồi. Nếu ý chí của Thiên Đế vẫn tồn tại trong đất trời này, thì vì sao ông ta chưa bao giờ xuất hiện? Nếu nói Thiên Đế không tồn tại, vậy vì sao Thiên Đế Pháp Chỉ của ông ta để lại vẫn có tác dụng như cũ chứ?”
Thiên Đế Pháp Chỉ? Ngô Bình hỏi lại: “Viện trưởng từng thấy Thiên Đế Pháp Chỉ rồi à?”
Trần Hoài Long gật đầu: “Thiên Đế Pháp Chỉ là thứ ngay cả Thánh Hoàng, hay Cổ Thần cũng phải vâng theo”.
Ngô Bình im lặng vài giây, lại nói: “Có nghĩa là, chỉ cần người nào hoàn thành mười hai ải ải đã có thể trở thành Chúa Tể rồi”.
Trần Hoài Long bật cười: “Nói đúng hơn là chín ải trước. Người nào chỉ cần qua được chín ải trước đã có thể trở thành Chúa Tể của tộc ta”.
Ngô Bình thấy lạ, hỏi lại: “Thế ba ải sau nữa thì sao?”
Trần Hoài Long: “Từ trước đến giờ vẫn chưa có người nào vượt qua được ải thứ mười cả, cho nên từ đó trở đi cũng không ai thử qua ải thứ mười luôn”.
Ngô Bình lập tức nảy sinh hứng thú hỏi: “Nếu qua được ải thứ mười, sẽ xuất hiện cái gì thế?”
Trần Hoài Long im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ta nghe đồn ở ba ải cuối cùng có truyền thừa của Thiên Đế, nhưng có thật hay không thì ta không biết rõ lắm. Tiểu Bình này, con đừng có nghĩ nhiều về chuyện ải thứ mười làm gì, con chỉ cần qua được ải thứ chín đã trở thành một vị Chúa Tể rồi”.
“Thế phải mất bao lâu để hoàn thành chín ải?”, Ngô Bình hỏi lại.
Trần Hoài Long: “Tùy người, có người cần mấy tháng, cũng có người chỉ hơn mười ngày là xong”.
“Chắc năm đó, Viện trưởng cũng đi qua con đường Chúa Tể này rồi nhỉ?”
Trần Hoài Long bật cười: “Đúng vậy, năm đó lúc ra ra ải thứ chín đã bị thương rất nghiêm trọng, gần như sắp chết rồi. Mà hồi đó, ta mất ba năm để hoàn thành con đường Chúa Tể này, nên chính thức trở thành Thánh Vương luôn”.
Ngô Bình lại nhìn Lý Thần Đồ hỏi: “Đồ huynh cũng vậy phải không?”
Lý Thần Đồ bật cười ha hả nói: “Ta cũng đã qua chín ải trước từ lâu rồi, nhưng xém tí nữa đã chết ngay ở ải thứ chín. Lúc đó, có mười hai người thiên tài của Nhân tộc cùng ta vào bên trong. Nhưng cuối cùng có bảy người bị thương nặng, bốn người chết, chỉ có mình ta là vượt qua được”.
Khi Trần Hoài Long và Lý Thần Đồ nhắc đến lúc bản thân vượt qua đường Chúa Tể lúc đó, chỉ có thể dùng giọng cảm thán.
Lúc này, Ngô Bình đưa ra một thắc mắc: “Vậy muốn trở thành Chúa Tể phải đi vào con đường Chúa Tể một lần sao?”
Lý Thần Đồ: “Chuyện đó vẫn chưa chắc chắn, nhưng đường Chúa Tể lại chính là nơi rèn luyện cực tốt cho các thiên tài. Vậy nên, không ai từ chối bước vào con đường Chúa Tể này cả. Đương nhiên, trên con đường Chúa Tể này cũng đầy đủ loại nguy hiểm”.
Trần Hoài Long gật đầu, đồng tình: “Đúng thế! Trên đó, rất dễ gặp các cuộc xung đột khi các thiên tài các tộc cạnh tranh với nhau. Bởi thế, có sáu mươi phần trăm thiên tài chết hoặc bị thương trên con đường thống trị là do xung đột với các bộ tộc khác gây ra”.
Ngô Bình lại hỏi một ít về tình hình hiện tại của con đường Chúa Tể, trong vô thức anh đã uống rất nhiều rượu. Bây giờ, bên trong Nhân tộc cũng có rất nhiều thiên tài bưng ly rượu đi đến kính rượu với Ngô Bình.
Vài vị Chúa Tể và Thành Hoàng biết bản thân không có tư cách kính rượu, nhưng Ngô Bình lại có thể. Mà Ngô Bình không từ chối ai đến cả, cứ thế một ly rồi thêm một ly. Rượu ở Thánh Gổ Đại Lục rất khác biệt vừa từng vùng, nên nó thật sự. có thể làm lòng người say mê.
Không biết uống bao nhiêu rồi, đầu óc của Ngô Bình hơi choáng váng nhưng vẫn lại uống hết ly này đến ly khác. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh không biết bản thân làm sao rời khỏi đại điện, chỉ biết có một giọng nói rất dịu dàng vang lên: “Cậu không thể uống nữa, người đầu đỡ cậu ấy đi nghỉ ngơi thôi”.
Ngay sau đó, anh được người ta đỡ đến ngồi trên một chiếc giường lớn trong khi ý thức còn mơ hồ. Chiếc giường này rất mềm mại như năm trong đám mây, sau đó anh lại cảm giác ai đang cởi áo của mình. Tiếp đến, người đó lại nhẹ nhàng thổi một làn gió vào tai, rồi áp cả cơ thể mềm mại vào lồng ngực mình.
Ngô Bình nhắm mắt lại, bản năng của nam nhân thúc giúp anh ôm lấy người trong lòng. Sau đó, chuyện gì xảy ra, anh chẳng nhớ rõ lắm.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình từ từ mở mắt, phát hiện bản thân đã ngủ trên
giường và không mặc quần áo. Anh xoa đầu lẩm bẩm: “Không ngờ mình uống nhiều rượu như vậy”.
Lúc này, vài cung nữ xinh đẹp và trẻ tuổi đi đến, cung kính nói: tắm gội và thay quần áo”.
Ngô Bình hỏi: “Nơi này là đâu?” Cung nữ: “Đây là tẩm cung của Thánh Hoàng”.
Ngô Bình âm thầm giật mình, sao mình lại ngủ tại nơi ở của chị Tử Thanh chứ?
Cung nữ hầu hạ anh rời giường, sau khi Ngô Bình xốc chăn lên đã thấy một vùng màu đỏ. Đáy lòng anh nhảy lột bộp một tiếng, vội vàng đắp chăn lại hỏi: “Thánh Hoàng đâu?”
Cung nữ nói: “Thánh Hoàng đã ra ngoài từ sớm rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tối hôm qua, Thánh Hoàng cũng nghỉ ở đây à?”
“Đúng vậy, thưa công tử”. Cung nữ nói.
Sau đó, anh tắm một lúc rồi thay lại một bộ áo gấm màu xanh ngọc. Quần áo vô cùng vừa người giống như đã chuẩn bị trước cho anh từ trước.
Ngô Bình đến một đại sảnh nhỏ, cung nữ đã chuẩn bị bữa sáng tinh tế từ lâu. Anh ăn vài món chẳng có chút hương vị gì cả, vì trong đầu óc của anh đều nghĩ đến chuyện tối qua mình đã làm. Chẳng lẽ tối hôm qua, bản thân mình đã ngủ với chị Tử Thanh?
Sau khi ăn xong bữa sáng, anh có chút không muốn đi gặp Tử Thanh Thánh Hoàng, vì thế chuồn ra Hoàng Cung đến nơi ở của Đào Như Tuyết. Hiện tại, Đào. Như Tuyết phụ trách chuyện làm ăn Đa Bảo Các của Kim Ngô Thành nên bận tối mắt tối mũi, vì thế cô ấy còn dẫn theo rất nhiều cấp dưới từ Thế Tục đến đây.
Đào Như Tuyết thấy tình trạng của Ngô Bình như người mất hồn, cô ấy chỉ cười hỏi: “Anh Bình bị làm sao thế?”
Ngô Bình: “Không có gì, anh muốn đến đây xem chút thôi. Chuyện làm ăn gần đây thế nào?”
Đào Như Tuyết: “Chuyện làm ăn vô cùng tốt, nhưng thường xuyên bị gián đoạn nguồn hàng”.
Ngô Bình lập tức đưa bùa chú và pháp khí mình đã lấy từ Thiên Gia cho Đào Như Tuyết hết, cười nói: “Mấy thứ này em đặt bán ở Kim Ngô Thành. Đợi sau khi xây xong Tử Kinh, em đi quản lý Đa Bảo Các bên kia”.
Đào Như Tuyết: “Lại là vài đan dược bổ à”.
Ngô Bình cũng lười luyện chế, mà dùng công đức đổi một đống đan dược giao cho cô ấy.
Mấy ngày nay, anh đều ở nhà với vợ. Thỉnh thoảng sẽ đến thư viện, hướng dẫn cho mấy người Lý Dật một chút.
Vô thức đã đến thời gian đường Chúa Tể mở ra, Dược Lão và Trần Hoài Long tự dẫn anh đến con đường giao nhau với đường Chúa Tể.
Nơi giao lộ này có một sơn cốc rất lớn, bên trong tụ tập đầy thiên tài của Nhân tộc. Đếm ra, ít nhất cũng có hơn một vạn người, đông như kiến!
Ngô Bình hỏi: “Sao lại không gặp các thiên tài tộc khác vậy?”
Dược Lã có Nhân tộc”.
: “Thời gian các tộc vào đường Chúa Tể khác nhau, nên nơi đây chỉ
Trần Hoài Long: “Tiểu Bình đi đi! Ta mong lúc trở về, tộc của chúng ta lại có thêm một vị Chúa Tể!”
Ngô Bình gật đầu, ôm quyền cúi chào hai người rồi nhảy xuống sơn cốc.
Miệng vào đường Chúa Tể vẫn chưa mở ra, hơn một vạn người tụm lại thành nhóm ba nhóm năm để nói chuyện. Do lúc trước, Ngô Bình ngồi ở cạnh Thánh Hoàng, xưng hô huynh đệ với nhóm Chúa Tể nên tiếng tăm của anh cũng rất vang dội, nhờ đó mà có rất nhiều người tham gia Thiên Kiêu yến xung quanh nhận ra anh.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!