Thần Y Trọng Sinh

Chương 1029



Trong phòng khách xa hoa ở biệt thự Viên gia, Viên Phá Quân gia chủ Viên gia ngồi trên chủ vị, bên trái là mấy người đàn ông trung niên có vài phần tương tự.  

Viên Phá Quân mặc trang phục thời Đường, trong đôi mắt chớp lóe tinh quang, khiến cho người ta có cảm giác như cao nhân thế ngoại  

Bên phải là cha con Tống gia mặc tây trang xa xỉ, Tống Thiên Dưỡng và Tống Gia Tuấn.  

- Lão Tống, ông quá khách sáo rồi, vậy mà tự mình đến Viên gia chúng tôi, Tiểu Tuyết chỉ là biểu tiểu thư của Viên gia chúng tôi mà thôi.  

Viên Cự Môn người đàn ông ngồi thứ năm bên tay trái Viên Phá Quân nhìn người trong phòng, cười nói.  

Tuy ông ta nói như vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý.  

Chuyện cầu hôn, với thân phận của Tống Thiên Dưỡng hoàn toàn không cần đến, chỉ cần phái người đến là được.  

Ông ta tự mình tới, đủ để thấy mặt mũi Viên gia bọn họ lớn bao nhiêu.  

Tống Thiên Dưỡng cười khẽ, liếc mắt nhìn Tống Gia Tuấn ở bên cạnh.  

- Chú hai quá khách sáo rồi, ai chẳng biết Viên gia là phong thủy bảo địa nổi danh ở Hồng Kông, ở bên trong lâu có thể sinh ra chín mạng, người bình thường muốn vào còn chẳng được, cha cháu cũng như cháu, chuyện như vậy, sao ông ấy có thể bỏ qua?  

Tống Gia Tuấn giống như nói đùa cười nói.  

Anh ta mới mở miệng, một đám người Viên gia lập tức nở nụ cười.  

- Gia Tuấn không hổ là Cảng thiếu của Hồng Kông chúng ta, nam tước người thân của nữ vương Anh quốc, nói chuyện đúng là khác, tiểu tử Viên gia chúng tôi thật sự kém cháu xa vạn dặm.  

Viên Phá Quân cười nói.  

Tuy là phê bình hậu bối nhà mình, nhưng trên mặt tràn đầy thỏa mãn.  

Hàng năm Hồng Kông đều có một số hoạt động bình chọn, ví dụ như Cảng tỷ, trải qua bình chọn Cảng tỷ không thành minh tinh thì gả cho nhà giàu có, ít có người Hoa Hạ không biết.  

Biết Cảng thiếu nhiều hơn Cảng tỷ một chút, bởi vì lựa chọn Cảng thiếu không phải ai cũng có thể tham gia như Cảng tỷ.  

Thứ nhất Cảng thiếu phải là nhà giàu có siêu cấp ở Hồng Kông, hơn nữa người được đề cử tất phải là thanh niên kiệt xuất ở Hồng Kông, có được danh dự xã hội rất cao ở Hồng Kông, như vậy mới có thể thành người được đề cử.  

Cảng thiếu được lựa chọn ba năm một lần, sau khi trải qua lựa chọn sàng lọc nghiêm khắc, nhân tài sẽ trở thành Cảng thiếu.  

Trong số những Cảng thiếu trong lịch sử, mười người thì tám người trở thành Cảng đốc hay vị trí có vẻ hiển hách, cho nên hàm kim lượng rất cao.  

- Chú Phá Quân khách sáo rồi, Thiên Đồ, Thiên Dực đều là người thích hợp cho vị trí Cảng thiếu, chỉ là vận khí của cháu tốt hơn, lại có người cha giàu có, chú không nghe người ta nói sao, Cảng thiếu này đều là do cha cháu dùng tiền mua.  

Tống Gia Tuấn nói đùa.  

- Dùng tiền mua, ai dám nói như vậy, tôi xé miệng kẻ đó, người Viên gia chúng tôi bại bởi cháu, sao có thể chỉ dùng tiền?  

Viên Phá Quân cười nói.  

Trong phòng lại tràn đầy tiếng cười.  

- Lão Viên, ông xem chuyện Gia Tuấn và Tiểu Tuyết thế nào?  

Cười xong, Tống Thiên Dưỡng bưng chén trà lên hỏi.  

- Chuyện này sao?  

Một đám người Viên gia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai nói chuyện.  

- Đại ca, tuy cửu muội mất, Bạch gia đi xuống không có biện pháp bảo vệ Tiểu Tuyết, nhưng chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Tiểu Tuyết thì hơn, nếu Tiểu Tuyết thật sự tâm đầu ý hợp với Mạc Phàm kia, chúng ta ép Tiểu Tuyết cũng không được tốt lắm?  

Trong một đám người Viên gia, một mỹ thiếu phụ tóc ngắn mở miệng.  

- Chuyện này sao?  

Trên mặt Tống Thiên Dưỡng lộ ra vẻ khó coi, dù sao ông ta cũng là gia chủ Tống gia, trong chớp mắt khôi phục như thường.  

- Lão Viên, chuyện này cha tôi đã công đạo cho tôi rồi, cũng là ý của lão gia tử Viên gia, ông không thể để tôi về tay không được.  

- Yên tâm đi, lão Tống, đại ca của tôi đều có chủ trương, lệnh của cha mẹ, bà mai làm mối, cửu muội mất, Bạch gia suy sút thành bộ dạng hiện giờ, tất nhiên hôn sự của Tiểu Tuyết sẽ do chúng tôi quyết định, cho dù Mạc Phàm Mạc gia muốn kết hôn với Tiểu Tuyết cũng không dễ như thế.  

Viên Cự Môn xen miệng nói.  

- Có những lời này của lão đệ Cự Môn, vậy tôi an tâm rồi, tôi đợi đón cô con dâu này qua cửa, những sính lễ kia, hay là chúng ta xem trước nhé?  

Tống Thiên Dưỡng đặt chén trà xuống, nhìn sính lễ mà bọn họ mang tới.  

- Chuyện này thì đừng sốt ruột, đợi Tiểu Tuyết quay về Viên gia chúng tôi, nhìn thành ý của Tống gia, nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý, đến lúc đó xem cũng không muộn.  

Viên Phá Quân mỉm cười nói.  

- Chú Phá Quân, không biết khi nào Tiểu Tuyết quay về?  

Tống Gia Tuấn nho nhã lễ độ hỏi.  

- Chúng tôi đã gửi thư đến Mạc gia, chậm thì hai ba ngày, nhanh thì ngày mai sẽ đến, thư của cha tôi, hẳn là Tiểu Tuyết không thể không nghe theo.  

Viên Phá Quân nói chắc chắn.  

Ông ta vừa nói xong, một hậu bối Viên gia hốt ha hốt hoảng đi vào.  

Trái lại Tống Thiên Dưỡng không nói gì thêm, đám Viên Phá Quân nhíu mày, lộ ra vẻ bất mãn.  

- Khắc Cần, kích động như vậy còn ra thể thống gì, không thấy có khách quý ở đây sao?  

Viên Cự Môn lạnh giọng quát to.  

- Bác hai, Tiểu Tuyết và ba người Mạc gia đến, đã xông vào biệt thự, bọn họ cũng không lên tiếng, chúng cháu không tiện ngăn cản tiểu biểu muội.  

Viên Khắc Cần nói.  

- Cái gì?  

Vẻ mặt người Viên gia khó coi, âm tình bất định.  

- Làm càn, nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, ngay cả một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không biết, bảo người gọi biểu tiểu thư vào xin lỗi Tống tiên sinh và Tống công tử, đánh ba người Mạc gia kia ra cho tôi.Viên Phá Quân đập bàn đứng dậy, tức giận nói.  

Nếu không có những người khác thì dễ nói, nhưng Tống Thiên Dưỡng ở đây, mặt mũi bọn họ mất sạch rồi.  

- Chú Viên, chú đừng nóng giận, có khả năng đây chỉ là hiểu lầm?  

Tống Gia Tuấn vội vàng ngăn cản.  

- Đúng vậy đại ca, anh đừng kích động.  

Trong mắt Viên Ngọc Vi mỹ phụ tóc ngắn kia hiện lên vẻ lo lắng, khuyên.  

- Nếu người Mạc gia hiểu chuyện như Gia Tuấn, chắc chắn tôi sẽ không nói như vậy, nhưng mọi người không nghĩ mà xem kể từ khi tiểu tử Mạc gia kia xuất đạo đã làm những chuyện gì?  

Viên Phá Quân hừ lạnh một tiếng nói.  

Bao gồm cả Tống Thiên Dưỡng bên trong, mọi người đều gật đầu.  

Trên đường Mạc gia quật khởi, gần như đạp máu mà đi.  

Quân tử động khẩu không động thủ, vị Mạc gia kia ra tay không dùng tài hùng biện, hành động giống như kẻ lỗ m ãng.  

Vị kia của Mạc gia không có giáo dưỡng như thế, người Mạc gia cũng như vậy.  

Chắc chắn là xảy ra xung đột gì đó với người Viên gia ở cửa vào, người Mạc gia không nói hai lời liền xông vào.  

- Đại ca, em nghĩ nên mở Cửu Long Trận ra, trước kéo ba người Mạc gia đến gần Long Chi Môn, nếu bọn họ dám phản kháng thì dẫn đám người đó vào trong Long Chi Môn, có thể sống sót hay không, phải xem vận may của bọn họ.  

Trong mắt Viên Cự Môn lóe lên chút tàn nhẫn, nói.  

- Các vị bớt giận, ngày vui như vậy, nhỡ đâu chọc giận vị tàn nhẫn kia của Mạc gia thì không tốt lắm đâu, nếu người Mạc gia đưa Tiểu Tuyết đến, đúng lúc để Tiểu Tuyết xem thành ý của Tống gia chúng tôi có đủ không.  

Tống Thiên Dưỡng không nóng không lạnh nói, khi nói chuyện không có một chút kính sợ Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm sao, người khác sợ cậu ta Viên gia chúng ta sẽ sợ à, bảo bọn họ tiến vào.  

Viên Phá Quân lạnh lùng nói.  

Ông ta vẫy tay, Viên Khắc Cần rời đi dẫn đám Mạc Phàm vào.  

Một đám người ngồi xuống, đợi đám Mạc Phàm đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.