Thần Y Trọng Sinh

Chương 1054



Tống Hồng Sơn thấy Mạc Phàm vẫn xưng là Mạc tiên sinh, không có chút kiêu ngạo.  

Viên Trọng Dương vừa tới, thì gọi Mạc Phàm là tiểu tử, rõ ràng không để Mạc Phàm vào mắt.- Thiên sư đúng là thiên sư!  

Có người nuốt nước bọt, nghĩ thầm.  

- Đây là chỗ dựa của hai người sao?  

Mạc Phàm nhìn tay mình, không đáp hỏi ngược lại.  

Trên tay hắn, linh khí lướt qua đầu ngón tay hắn, tụ tập về phía Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn.  

Hai người mới đứng bên cạnh nhau một lát, thì có hiệu quả này, Thiên Tuyển Chi Tử không hổ là Thiên Tuyển Chi Tử.  

- Có ý gì?  

Không ít người mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Mạc Phàm đang nói gì.  

Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.  

Nhưng sau khi nhìn thấy Hoa Diệp ở bên cạnh Mạc Phàm, thì thoải mái hơn.  

- Quả thật không có bí mật gì ở trước mặt Kiêu Long, xem ra tiểu tử Hoa gia này nói hết cho cậu rồi.  

Viên Trọng Dương hừ lạnh một tiếng, không vui nói.  

Chuyện bọn họ là Thiên Tuyển Chi Tử, có rất ít người biết, nhưng không giấu được Kiêu Long, có Hoa Diệp ở bên cạnh, Mạc Phàm biết cũng không kỳ lạ gì.  

- Viên thiên sư quá khen.  

Hoa Diệp cung kính nói.  

Viên Trọng Dương lạnh lùng liếc Hoa Diệp một cái, không chấp nhặt với anh ta, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Không sai, chúng tôi muốn cậu tới Hồng Kông, vì đây là chỗ dựa của chúng tôi.  

Viên Trọng Dương cũng không giấu diếm, nói thẳng.  

- Vì sao?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

Trong hồ lô của Viên gia và Tống gia bán thuốc gì, xem ra đáp án đều ở trên người Viên Trọng Dương.  

Một tay Viên Trọng Dương vươn ra, năm ngón tay khẽ xoay một vòng, linh khí xung quanh lập tức ngưng tụ thành ghế dựa hình ấn ký cổ xưa.  

Ông ta và Tống Hồng Sơn ngồi xuống, lúc này mới mở miệng lần nữa.  

- Bảo cậu tới Viên gia và Tống gia làm nô lệ mấy ngày, sau khi xong việc, cháu ngoại của Viên Trọng Dương tôi sẽ là người của Mạc gia cậu, cậu vẫn là Mạc tiên sinh trong thần thoại, nếu không Tiểu Tuyết chỉ có thể gả cho Tống gia, cậu cũng có thể lựa chọn phản kháng, nếu cậu cảm thấy có thể thắng hai chúng tôi ở đây.  

Giọng điệu vô cùng bá đạo, khiến vẻ mặt không ít người ngẩn ra, giống như sống sót sau khi bị sét đánh, rất lâu sau mới phản ứng kịp.  

- Tôi, tôi không nghe nhầm đấy chứ?  

- Chuyện này, chuyện này cũng quá khó tin rồi?  

Có người mắt khẽ đảo, vô cùng khiếp sợ nói.  

Người tham dự yến tiệc của Tống gia cũng không phải người thường, phần lớn là người có tiếp xúc với chuyện của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm mới diệt những thế lực ở Chúng Thần Sơn, điện chủ Thần Điện và một số cao thủ đã bị Mạc Phàm hiến tế, tên tuổi độc nhất vô nhị.  

Rất nhiều người muốn có ý đồ với Mạc gia, nhưng sợ thực lực của Mạc Phàm, không thể không từ bỏ.  

Viên gia và Tống gia để Mạc Phàm đến, thực ra là vì muốn Mạc Phàm làm nô lệ cho bọn họ?  

Nếu chuyện này truyền ra, chắc chắn có thể oanh động cấp thế giới.  

Phải biết rằng Mạc Phàm là cao thủ Thần Cảnh hiện giờ, bảo cường giả Thần Cảnh làm nô, chỉ sợ rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.  

Ở đây chỉ có cha con Tống gia, Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm hơi nhếch miệng, vẻ đắc ý dày đặc hơn nhiều.  

Tiểu tử này là Mạc Phàm thần thoại hiện giờ thì thế nào, đại diện cho Mạc gia thì thế nào, vẫn không thể thoát khỏi tay hai nhà bọn họ?  

- Viên lão gia tử, làm như vậy hơi quá đáng rồi?  

Sắc mặt Hoa Diệp hơi khó coi, nói.  

Mạc Phàm là thần thoại hiện giờ, Viên gia dựa vào chuyện tình cảm giữa Mạc Phàm và Bạch Tiểu Tuyết, khiến Mạc Phàm cúi đầu làm nô với hai nhà Viên, Tống, chuyện này thật sự quá bỉ ổi.  

- Tiểu tử Hoa gia, tuy cậu là tham mưu của Kiêu Long, nhưng ở đây không đến lượt cậu nói chuyện, Hoa Hùng ông nội cậu tới còn tạm được, nhưng năm đó ông nội cậu ở Viên gia tôi ba tháng mới thoát khỏi một tai họa, cho dù ông nội cậu đến cũng không dám nói chuyện như cậu đâu?  

Trong mắt Viên Trọng Dương chớp lóe sắc bén, nhìn về phía Hoa Diệp nói.  

Chuyện vừa rồi Hoa Diệp nói cho Mạc Phàm bọn họ là Thiên Tuyển Chi Tử, đã khiến ông ta vô cùng khó chịu.  

Vậy mà Hoa Diệp còn dám xen miệng đánh giá bọn họ, một tiểu bối nói nhiều thật.  

Viên Trọng Dương vừa nói xong, cơ thể Hoa Diệp lập tức cứng đờ, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, muốn bóp nát anh ta.  

Vừa rồi mặt anh ta còn có màu đồng cổ, hiện giờ lập tức đỏ tím.  

Mạc Phàm nhíu mày, lập tức lắc đầu.  

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, một pháp ấn hình ngọn lửa bay từ giữa ngón tay hắn ra, bay về phía Hoa Diệp.  

Đại thủ vô hình kia gặp pháp ấn ngọn lửa, trong chớp mắt dấy lên, không thể thương tổn được Hoa Diệp chút nào, lúc này trên người Hoa Diệp buông lỏng.  

Anh ta hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi khôi phục như bình thường.  

- Cảm ơn Mạc tiên sinh!  

- Anh lui ra đi, ở đây có tôi là được rồi.  

Mạc Phàm mỉm cười nói.  

Hoa Diệp do dự, nhưng thấy biểu cảm bình tĩnh của Mạc Phàm, lúc này lông mày anh ta mới hơi giãn ra.  

Tuy tu vi của anh ta không kém Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn bao nhiêu, nhưng quả thật việc của Mạc Phàm với Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn, anh ta thật sự không thể nhúng tay.  

- Dạ, Mạc tiên sinh!  

Anh ta hơi cúi người với Mạc Phàm, lùi về sau Mạc Phàm.  

Viên Trọng Dương thấy Hoa Diệp lùi lại, mở miệng lần nữa.  

- Tiểu tử, cậu suy nghĩ thế nào về yêu cầu của tôi?  

- Ông cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?  

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.  

Hắn tới nơi này với Tiểu Tuyết, không phải chịu sắp xếp của Viên gia, Viên gia đồng ý là tốt nhất, không đồng ý bọn họ cũng không cần trưng cầu ý của Viên gia.  

Nếu Viên gia bảo hắn giúp một chuyện, hắn sẽ suy xét.  

Viên gia lại bảo hắn làm nô lệ, chuyện này như con kiến muốn khống chế cự long, chuyện này có thể xảy ra sao?  

- Mạc tiên sinh, cậu có thể không đồng ý, nhưng lão phu khuyên cậu nên đồng ý thì hơn.  

Tống Hồng Sơn lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, nói.  

- Vậy sao, vậy ông nói xem vì sao tôi phải đồng ý?  

Mạc Phàm đầy hứng thú nói.  

Bảo hắn làm nô lệ thì hắn làm nô lệ, Tống Hồng Sơn này nghĩ hắn là đứa bé ba tuổi chắc.  

- Có khả năng Mạc tiên sinh còn chưa biết một chuyện?  

Tống Hồng Sơn không lập tức trả lời, ra vẻ thần bí nói.  

- Chuyện gì?  

- Cửa vào tiên mộ đã mở, hai ngày nay sẽ hoàn toàn ổn định lại.  

Tống Hồng Sơn cười nói.  

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.  

Trước khi tới hắn đã phái Moria ra ngoài, để cô đi tìm hiểu tin tức tiên mộ, không ngờ Moria còn chưa truyền tin tới, thì hắn đã biết tin từ Tống Hồng Sơn.  

Môi hắn khẽ mở, vừa định nói chuyện, di động trong túi hắn rung lên.  

Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thoáng qua.  

Chỉ thấy tin nhắn Moria gửi cho hắn hiện lên trên màn hình, bên trên chỉ có mấy chữ đơn giản.  

- Tiên mộ đã mở, Thần Nông Giá Vân Châu…  

Sau mấy chữ này là các con số, bày tỏ tọa độ tiên mộ.  

Mạc Phàm cất di động, dời mắt nhìn Tống Hồng Sơn và Viên Trọng Dương.  

Chẳng trách Tống gia và Viên gia hao phí nhiều sức lực như vậy để mời hắn, hóa ra là vì chuyện tiên mộ.  

- Cho nên?  

- Chúng tôi cần cậu mở cửa vào tiên mộ, còn bảo vệ chúng tôi ở trong bí cảnh, có hai chúng tôi ở đây, cộng thêm cậu hộ tống, nhất định sẽ có được phần lớn đồ ở bên trong, đến lúc đó cậu không những cưới được Bạch Tiểu Tuyết danh chính ngôn thuận, còn có thể đạt được rất nhiều thứ, ví dụ như Thất Hồn Thụ, coi như làm nô lệ mấy ngày cho hai nhà chúng tôi cũng không tính là gì, nhưng điều kiện này hẳn là Mạc tiên sinh sẽ không từ chối?  

Biểu cảm của Tống Hồng Sơn như ăn sạch Mạc Phàm, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.