Thần Y Trọng Sinh

Chương 1077



Trong tiên mộ, hào quang nhoáng lên một cái, Mạc Phàm đi đến một căn phòng không giống phòng bình thường.  

- Vậy mà lập tức truyền tống, Cửu U Tử này đúng là không đơn giản.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

Cánh cổng kia không dẫn hắn đến nội cung tiên mộ, mà trực tiếp đến phòng này, chỉ có thể là Truyền Tống Môn.  

Trận pháp không gian là một trong ba loại trận pháp khó nhất, vậy mà tu sĩ trên Địa Cầu lại có bản lĩnh này, chắc chắn không phải người bình thường.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn trong phòng.  

Xung quanh, một đám công cụ luyện khí lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn.  

- Phòng luyện khí?  

Nhìn thấy những thứ này, trong mắt Mạc Phàm không khỏi lóe lên chút thất vọng.  

Phòng này được bố trí trận pháp, người bình thường tiến vào không nhìn thấy gì, nhưng không che được mắt hắn.  

Nhưng mấy thứ ở bên trong nếu không phải bị tổn hại, thì không có ý nghĩa với hắn, hoặc quá to không tiện mang đi.  

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, liền đến cửa phòng.  

Lần này xuất hiện dao động rất khó phát hiện, từng đạo kiếm khí trong suốt nhanh chóng đâm về phía Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh.  

Những kiếm khí trong suốt này còn chưa tới trước người Mạc Phàm, Mạc Phàm dừng bước, những kiếm khí này cũng dừng trước người Mạc Phàm.  

- Kiếm Tích?  

Mạc Phàm xoay người nhướn mày, nhìn về phía sau mình.  

Tay hắn tạo pháp ấn, một con đầu thằn lằn cánh như cánh dơi, trên lưng tràn đầy gai nhọn xuất hiện ở cửa phòng, tươi cười xuất hiện trên khóe miệng hắn.  

Đồ ở trong phòng luyện khí không có ích lợi gì với hắn, nhưng Kiếm Tích này lại là thứ tốt.  

Kiếm Tích là yêu thú thuộc tính kim, có thể sử dụng kiếm khí Tiên Thiên, kiếm khí loại này vô hình vô tướng, hơn nữa vô cùng sắc bén, rất khó phát hiện ra.  

Nếu không lúc ở trong phòng hắn đã phát hiện ra mấy thứ này sớm hơn rồi.  

Kiếm Tích không có chỗ lợi với hắn, nhưng Chu Hiệt và Tiểu Vũ đều dùng kiếm, Kiếm Tích có thể luyện thành Kiếm Tâm Đan, làm tăng tu vi kiếm đạo của hai người.  

- Xuất hiện đi.  

Một tay Mạc Phàm vươn về phía mấy Kiếm Tích kia.  

“Rầm rầm rầm…” Từng viên Yêu Đan bay từ trán những Kiếm Tích kia ra, được Mạc Phàm thu vào trong nhẫn trữ vật.  

Thu mấy viên Yêu Đan này xong, Mạc Phàm nhìn về phía nội cung.  

Hắn vừa mới phóng cảm ứng ra, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.  

- Vậy mà nơi này còn có thể khống chế năng lực cảm ứng?  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên lẩm bẩm.Tiên mộ này cũng không rộng, đại khái khoảng trên vạn mét vuông, to không khác gì cố cung lắm, với tu vi hiện giờ của hắn, muốn bao trùm cả tiên mộ cũng không khó, nhưng cảm ứng của hắn phóng ra chưa tới trăm mét thì dừng lại.  

- Xem còn thứ gì khác biệt không.  

Mạc Phàm cười khẽ nói.  

Đại môn tiên mộ đã bị hắn dùng Vạn Diệt Lao Lung che lại, hắn hoàn toàn không cần lo người khác tiến vào, cũng không cần lo có người lấy Thất Hồn Quả rời đi, xem trong tiên mộ có bao nhiêu nơi thần kỳ trước đã, không nhất định phải lấy Thất Hồn Quả tới tay.  

Hắn vươn một tay ra vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí mới tụ tập trên tay hắn liền chảy ra ngoài phòng.  

Tuy tốc độ không phải rất nhanh, nhưng Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vận chuyển rất nhanh, lúc này lông mày hắn nhíu lại.  

Chỉ thấy linh khí cường đại trên người hắn giống như sắt gặp phải nam châm, chảy về phía mặt đất, tốc độ nhanh hơn vừa rồi đâu chỉ vài lần?  

- Hỏa Long!  

Tay hắn tạo pháp ấn, một nhánh ngọn lửa xuất hiện trên tay hắn, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.  

Hỏa Long là một pháp thuật cường đại hệ hỏa, hẳn là có thể triệu hồi ra Hỏa Long mấy chục mét, nhưng chỉ xuất hiện một đốm lửa nhỏ.  

Mạc Phàm đầy hứng thú lại thi triển Hỏa Long lần nữa, trong mắt chớp lóe tinh quang, khóe miệng cũng cười theo.  

- Chẳng trách.  

Mạc Phàm cười thoải mái.  

Tiên mộ này dựa vào một khối Vẫn Tinh Thiết xây dựng, thứ này vốn có thể hấp thu linh khí, pháp lực và lực tinh thần, nhưng dưới tình hình chung không mạnh như vậy, hơn nữa sau khi trải qua rèn luyện, hơn phân nửa loại lực lượng này đã bị phá hoại.  

Nhưng nếu thủ pháp luyện chế cao minh, không chỉ sẽ không để lực lượng hấp thu tinh khí của Vẫn Tinh Thiết biến mất, trái lại càng mạnh hơn.  

Cửu U Tử này luyện hóa một khối Vẫn Tinh Thiết to như vậy, còn không hư hỏng kết cấu bên trong, không thể không nói Cửu U Tử này rất lợi hại.  

Cho dù đến Tu Chân giới, cũng có thể tạo ra thanh danh ở một vùng.  

Nhưng mà đáng tiếc, một thiên tài luyện khí như vậy không thể tiến vào Tu Chân giới, lưu lạc trên Địa Cầu.  

Mạc Phàm cười khẽ, hai tay vũ động tạo thêm mấy pháp ấn trên người mình, chẳng muốn đi tìm đồ ở ngoại cung nữa, đi vào trong nội cung tiên mộ.  

Có lẽ bên ngoài có thứ hắn cần, nhưng thứ quan trọng nhất với hắn là Thất Hồn Quả, lấy Thất Hồn Quả trước rồi nói sau.  

Hơn nữa đám Cửu Luân đại sư còn đang ở nội cung.  

Một bước của hắn mấy chục mét, tốc độ rất nhanh đi về phía nội cung.  

Trên đường đi hắn gặp không ít tu sĩ, những tu sĩ này nhìn thấy Mạc Phàm đều ngoan ngoãn tránh ra.  

Chỉ trong phút chốc, Mạc Phàm đã đến nội cung, một nơi tương tự như nghĩa trang.  

Bên trong dựng đầy bia mộ, mỗi tấm bia cao cỡ một người, hình dạng mỗi cái cũng không giống nhau, có cái là trường kiếm, có cái là đại đao, số còn lại là trường thương cỡ to, nhưng bên trên đều dùng máu viết văn tự.  

- Cô, Cửu U, giờ tý năm giáp thân trảm Bắc Nhạc Kiếm Thần, chôn ở nơi đây.  

- Cô, Cửu U, năm giáp sửu, quyết chiến Nam Hải với Nam Hải Đao Thần, Nam Hải Đao Thần bị cô nhất chỉ đoạn đao, nhất chỉ đoạn diệt hồn…  

…  

Bia mộ như vậy có khoảng trên trăm cái, văn tự máu chảy đầm đìa ghi lại những chiến tích kinh tâm động phách, khiến nội cung được bao trùm bởi khí tức nghiêm túc và trang trọng.  

Giữa rất nhiều bia mộ, trên một khu sân nhỏ có một cây lóe sáng ánh sáng bảy màu, đúng là Thất Hồn Thụ.  

Trên cây có bảy quả to bằng nắm tay, mỗi một quả đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhìn những hào quang này, có thể thấy mơ hồ rất nhiều bóng người đang thi triển tuyệt học hay diễn luyện võ đạo của mình.  

Mạc Phàm nhìn những quả này thì định đi qua, mới đi được mấy bước, một đám bóng người đi từ sau bia mộ như rừng ra, bao vây Mạc Phàm ở giữa.  

Người dẫn đầu đúng là Trương Huyền Lăng, sau đó là đám Cửu Luân đại sư.  

Ánh mắt cả đám bất thiện nhìn về phía Mạc Phàm, cười mỉa xuất hiện trên mặt bọn họ.  

- Mạc tiên sinh, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi.  

Trương Huyền Lăng lạnh lùng nói.  

Mạc Phàm nhướn mày nhìn về phía những ngườinày, khóe miệng hơi nhếch lên.  

- Trái lại các người rất thông minh.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Đám người này biết rõ không giải quyết được hắn, lấy Thất Hồn Quả cũng không có tác dụng, cho nên không trực tiếp lấy Thất Hồn Quả, mà đối phó với hắn trước, đây là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.  

- Mạc tiên sinh, thực ra chúng tôi còn thông minh hơn cậu nghĩ nhiều.  

Cửu Luân đại sư tiến về phía trước một bước nói.  

- Vậy sao?  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt nói.  

- Chư vị, để Mạc tiên sinh nhìn một cái đi.  

Trần Vô Cực vuốt râu nói.  

Ông ta vừa mới nói xong, bia mộ trước người bọn họ phát sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.