Thần Y Trọng Sinh

Chương 1088



- Tiểu tử, cậu đang làm gì đó?  

Cửu U Tử nhíu mày tức giận nói.  

Chiến kiếm này của ông ta chém lên tay Mạc Phàm, chiến kiếm không thể chém sâu xuống được nữa, hơn nữa ông ta có cảm giác sắp không khống chế được chiến kiếm này rồi.  

- Không làm gì, chỉ là tôi nhìn trúng tiên mộ này của ông, nên muốn lấy đi, không hơn.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng khiến người ta có cảm giác vô cùng bá đạo.  

Chỉ cần lấy được Vẫn Tinh Thiết Tâm, luyện hóa thứ này thì là chủ nhân của tiên mộ.  

- Vô thiên vô địa vô nhân, vô pháp vô quy vô cực, lấy huyết của tôi, lấy tâm làm khóa, vô tâm tỏa ấn.  

Những lời này vừa vang lên, trên tay tràn đầy máu tươi của hắn lóe lên phù văn như khóa, khắc lên trên thân kiếm.  

Phù văn này vừa khắc lên trên chiến kiếm, chiến kiếm chỉ chấn động mấy cái, hơi kháng cự thì dừng lại, máu tươi trên tay Mạc Phàm lập tức lao vào trong chiến kiếm.  

Quang mang màu hồng sáng lên trên phù văn trên chiến kiếm, bơi về những nơi khác trên thân kiếm.  

Trên mặt Cửu U Tử lập tức hiện lên tái mét, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

Có chiến kiếm và chiến giáp trên người ông ta ở đây, ông ta hoàn toàn có thể cướp được cơ thể của Mạc Phàm, nhưng có ai ngờ tới ông ta còn chưa cướp được cơ thể của Mạc Phàm, Mạc Phàm đã đoạt chiến kiếm của ông ta.  

Nếu chiến kiếm này bị Mạc Phàm đoạt đi, có khả năng ông ta thật sự xong rồi.  

Dù sao Mạc Phàm có thể đoạt chiến kiếm của ông ta, thì có thể đoạt chiến giáp.  

Đây là hai thứ nòng cốt khống chế tiên mộ, không có những thứ này, ông ta muốn khống chế tiên mộ phải gắng sức rất nhiều, ông ta muốn cướp cơ thể Mạc Phàm thì càng không có khả năng.  

- Tiểu tử, kiếm của tôi thì là kiếm của tôi, cậuđừng mơ lấy được.  

Cửu U Tử giận dữ hét.  

Thanh quang trong mắt ông ta tăng vọt, trên chiến kiếm lập tức nở rộ thanh quang, thanh quang thế như chẻ tre, đánh về phía huyết quang của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khinh thường.  

- Nếu tôi nói muốn, thì là của tôi, ông muốn lấy cũng không lấy được.  

Ý niệm của hắn vừa động, ngọn lửa huyết sắc trong mắt như tia laser bắn nhanh mà ra, bắn thẳng vào trong mắt Cửu U Tử, sắc mặt Cửu U Tử thay đổi, một tay vội vàng chắn phía trước.  

Người khác không nhìn ra ngọn lửa này của Mạc Phàm, nhưng ông ta lại biết rất rõ, tuyệt đối là tiên hỏa trong truyền thuyết.  

Trừ phi chiến giáp trên người ông ta có thể chắn được, nếu không cơ thể ông ta sẽ bị đốt sạch.  

Cửu U Tử nhoáng lên một cái, huyết quang trên thân kiếm bao phủ lấy thanh quang, cả chiến chiếm sáng lên hào quang huyết sắc tràn đầy sát ý.  

- Ra đây!  

Mạc Phàm khẽ quát một câu, tay chấn động.  

Cửu U Tử kêu lên đau đớn, chiến kiếm ông ta cầm rất dễ dàng, bỗng nhiên nặng như một ngọn núi.  

Mạc Phàm vừa ra tay, ông ta như bị sét đánh lùi lại theo bản năng, chiến kiếm cũng đến tay Mạc Phàm.  

Một tay Mạc Phàm nắm chiến kiếm, huyết quang trên thân kiếm tắt đi, chiến kiếm to lớn biến thành trường kiếm dài rộng hơn kiếm bình thường một chút, tràn đầy phù văn.  

Trường kiếm vừa động dưới tay dưới chân hắn, trong chớp mắt đã đánh tới chỗ Cửu U Tử.  

Cửu U Tử giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bay ngược về phía sau.  

“Bùm!” một tiếng thật to, Cửu U Tử đập vào trên đài cao khắc hai chữ Cửu U dưới tàng cây Thất Hồn Thụ.  

Trong chớp mắt, sắc mặt Cửu U Tử vô cùng khó coi.  

Chiến kiếm bị Mạc Phàm cướp đi, ông ta hoàn toàn xong rồi.  

ế ế ề ể ắ ế ốMạc Phàm có được kiếm do Vẫn Tinh Thiết Tâm tạo ra, đều có thể nắm giữ lực lượng tiên mộ như ông ta, không có ưu thế này, ông ta không phải đối thủ của Mạc Phàm.  

Một kiếm chém bay Cửu U Tử, một tay Mạc Phàm cầm kiếm đi tới chỗ ông ta, trường kiếm ma xát với mặt đất tạo ra tia lửa.  

- Bây giờ ông còn muốn cướp cơ thể của tôi không?  

Mạc Phàm đứng trước mặt Cửu U Tử, trường kiếm chĩa về phía ông ta hỏi.  

- Tôi, tôi…  

Cửu U Tử nắm chặt tay, lửa giận bắt đầu dấy lên trong mắt.  

Từ khi ông ta thành danh tới nay, chưa từng chật vật như vậy, có không biết bao nhiêu người gặp ông ta như gặp Chân Long thần tiên, cho đến bây giờ đều là người khác ngã dưới chân ông ta, chưa từng giống như hôm nay, bị người ta dùng kiếm chỉ.  

Nhất là khi người này còn nhỏ hơn ông ta nhiều, điều này làm ông ta không thể nuốt trôi cục tức đó.  

Ông ta đứng dậy, hơi nhíu mày liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, chỉ do dự mấy giây.  

“Cộp” một tiếng, ông ta bay thẳng đến chỗ Mạc Phàm quỳ xuống.  

- Mạc tiên sinh, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mơ ước cơ thể của cậu, hi vọng cậu có thể cho tôi một cơ hội, để tôi trở thành nô lệ của cậu, tôi tự nguyện chém Mệnh Căn, dùng Thất Hồn Quả cứu bạn của cậu.  

Nói xong ông ta dập mạnh đầu trên đất, lạy Mạc Phàm liên tục.  

Ông ta vừa cúi đầu, sắc mặt mọi người đều thay đổi, trong mắt đều là tuyệt vọng.  

Người quỳ lạy Mạc Phàm không phải ai khác, mà là Cửu U Tử từng danh chấn thiên hạ, tu vi trên người thì khỏi phải nói, gần như đã đến tình hình quỷ thần khó lường.  

Cho dù là Chính Nhất Giáo đạo giáo số một Hoa Hạ, hay là Thiếu Lâm đứng đầu Phật Môn, đều từng thua dưới tay Cửu U Tử này.  

Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi, ở địa bàn của Cửu U Tử, vậy mà có thể khiến một cao thủ tung hoành ở Hoa Hạ 300 năm phải quỳ xuống.  

- Chuyện này…  

Ở đây cho dù là Trương Huyền Lăng, Cửu Luân đại sư, hay là đám tam tiên Đông Bắc, tất cả chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, có kích động muốn quỳ xuống.  

Lúc trước bọn họ còn tin tưởng sẽ cướp được Thất Hồn Quả dưới tay Mạc Phàm và Cửu U Tử, bây giờ thì xong hết rồi.  

Nếu cho bọn họ cơ hội lựa chọn lần nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không đứng về phía đối nghịch Mạc Phàm.  

- Quá, quá mạnh rồi.  

Đối diện Cửu U Tử, trong mắt Mạc Phàm lóe sáng ánh sáng lạnh, nhìn Cửu U Tử quỳ trước mặt.  

- Ông muốn trở thành nô lệ của tôi sao?  

- Đúng vậy, đây là Thất Hồn Quả còn lại, mong Mạc tiên sinh nhận lấy.  

Một tay ông ta vươn ra, bốn Thất Hồn Quả khác xuất hiện trong tay ông ta, ông ta cung kính đưa cho Mạc Phàm, trong đáy mắt xuất hiện tàn nhẫn.  

Nếu là lúc ông ta còn sống, quỳ xuống cầu xin tha thứ sẽ là Mạc Phàm.  

Ông ta hiện giờ tuyệt đối không phải đối thủ của Mạc Phàm.  

Nhưng chỉ cầncó thể sống sót dưới tay Mạc Phàm, ông ta vẫn còn cơ hội báo thù.  

Nhưng phải nén giận một thời gian, mấy chục năm dày vò ông ta còn nhịn được, huống chi là những chuyện này.  

Một khi thực lực của ông ta khôi phục, sẽ là lúc giết Mạc gia.  

- Trái lại tôi có thể khiến ông khôi phục thân thể, còn không phải chỉ có một biện pháp, thậm chí có thể dẫn ông tới Tiên giới nơi mà ông chưa từng đến.  

Mạc Phàm giơ tay nhận lấy bốn Thất Hồn Quả kia, thản nhiên nói.  

Chuyện khôi phục thân thể, căn bản không là vấn đề với y tiên bất tử hắn.  

- Nếu Mạc tiên sinh có thể khôi phục thân thể giúp tôi, mang tôi đến Tiên giới, Cửu U Tử tôi nhất định sẽ thủ hộ Mạc gia đời đời kiếp kiếp, làm trâu ngựa cho Mạc gia.  

Cửu U Tử nhếch miệng cười nham hiểm, thề son sắt.  

- Nhưng ông uy hiếp người nhà tôi, tôi cảm thấy vẫn nên giết ông thì hơn.  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, trường kiếm hai màu kim ngân xuất hiện trong tay hắn, không để Cửu U Tử phản ứng kịp, trường kiếm hai màu kim ngân đã chém về phía Cửu U Tử.  

“Xoẹt!” Âm thanh như lụa bị xé rách vang lên, một đạo vết thương xuất hiện trên ngực Cửu U Tử, nhanh chóng biến to.  

- Không!  

Tiếng thét không cam lòng vang lên, thân thể Cửu U Tử biến mất hoàn toàn, chỉ để lại chiến giáp.  

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.