Thần Y Trọng Sinh

Chương 1105



Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên chút sắc lạnh.  

Vẻ mặt Tiểu Vũ và Tiểu Khương Nguyệt hơi sửng sốt, lo lắng xuất hiện trên mặt bọn họ.  

Bỗng nhiên Thất Hồn Quả nổ tung, chắc chắn là thất bại rồi.  

- Sư phụ, chuyện này là sao vậy ạ?  

Mạc Phàm không trả lời ngay, một tay hắn nắm lấy Thất Hồn Quả nổ tung, hai mắt khép lại, một phù văn như dấu hỏi chấm không ngừng lóe lên trong lòng bàn tay hắn.  

Một lát sau, lúc này hắn mới mở to mắt, sắc bén trong mắt thịnh hơn trước nhiều.  

- Hóa ra là như vậy.  

- Làm sao vậy, anh, Dạ tỷ không sao chứ?  

Tiểu Vũ lo lắng hỏi.  

- Không sao, chỉ là có người cùng đắp nặn một phách của cô ấy.  

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.  

Tam hồn thất phách của mỗi người chỉ có thể có một cái, đây là quy định của đại đạo pháp tắc.  

Bởi vì nếu tam hồn thất phách của mỗi người muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, như vậy sẽ xuất hiện hỗn loạn.  

Cho nên một khi xuất hiện thêm một phần linh hồn, sẽ xảy ra tan vỡ.  

Sở dĩ Thất Hồn Quả vừa rồi vỡ ra, là vì có người đắp nặn một phách của Dạ Tình.  

- Nhưng mà người nào đang làm như vậy?  

- Nếu anh đoán không sai, hẳn là Thiên Sứ Nhất Tộc.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua phía Tây, lạnh lùng nói.  

Một phần hồn phách của Dạ Tình đã bị hiến tế cho thiên sứ, cho dù chỉ là một phần, thiên sứ cũng có thể thông qua Chuyển Sinh Trì chuyển hóa Dạ Tình thành thiên sứ.  

Một phách của Dạ Tình đã thành linh hồn của thiên sứ, hắn không thể đắp nặn được nữa.  

- Vậy Dạ tỷ làm sao bây giờ?  

Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Dạ Tình một cái, hỏi.  

- Cô ấy sẽ tỉnh lại trước, một phách cuối cùng kia, sau này anh sẽ lấy lại giúp cô ấy.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Tam hồn lục phách, hoàn toàn có thể khiến Dạ Tình tỉnh lại.  

Nhưng linh hồn không đầy đủ sẽ hạn chế tu vi của Dạ Tình, nếu không có đủ tam hồn thất phách, sẽ không thể kết thành Nguyên Anh.  

Nhưng chuyện này tạm thời không cần gấp, đợi quay về Tu Chân giới đến Ma giới xem, lấy một phách giúp Dạ Tình là được rồi.  

Ý niệm của hắn vừa động, sáu Thất Hồn Quả còn lại tỏa ra hào quang, chui vào trong mi tâm Dạ Tình, quang mang lục sắc lóe lên trên người cô.  

Ngón tay Mạc Phàm hơi vạch, 365 châm bạc kia bay từ người Dạ Tình ra, quay về khay bạc trong tay Tiểu Khương Nguyệt.  

Cơ thể Dạ Tình cũng chậm rãi rơi xuống thạch đài dưới sự khống chế của hắn.  

Quang mang lục sắc lần lượt lóe lên rồi biến mất hết vào trong cơ thể Dạ Tình, dưới lông mi dài của Dạ Tình, mí mắt động vài cái thì mở ra, nhìn về phía đám Mạc Phàm, nghi ngờ xuất hiện trong mắt cô.  

- Tiểu Phàm, đây là đâu thế, sao tôi lại ở đây, không phải tôi?  

Trên mặt Dạ Tình xuất hiện khổ sở, hỏi.  

Cô còn nhớ rõ mình và Tiểu Lan được cha đưa tới Chúng Thần Sơn, coi là tế phẩm để Carter nhận ban ân lần hai, chuyện sau đó cô không nhớ được.  

Không ngờ vừa tỉnh ngủ, vậy mà đến nơi đây.  

Mạc Phàm còn chưa kịp trả lời, ngón tay Tiểu Vũ sáng lên, một ấm trà và một chén trà xuất hiện trong tay cô, cô rót một chén trà chạy tới bên cạnh Dạ Tình.  

- Dạ tỷ, em là Tiểu Vũ, Mạc Phàm là anh trai em, nơi này là động thiên của Mạc gia chúng em, anh trai em cứu chị trở về từ tay Thần Điện, chị ngủ lâu như vậy, uống chén trà này đi, như vậy sẽ thoải mái hơn chút.  

Tiểu Vũ nhu thuận nói.  

- Mạc gia, cứu chị từ Thần Điện ra?  

Lông mày Dạ Tình nhíu lại, lại càng mờ mịt.  

Nhưng cô vẫn sờ đầu Tiểu Vũ đầy cưng chiều, nhận chén trà trong tay Tiểu Vũ uống một ngụm.  

Trà rất thơm, có một dòng nước ấm chảy từ tràng vị cô lan ra toàn thân, cô cảm thấy cơ thể vô cảm lập tức khôi phục được rất nhiều.  

Uống hết một chén trà xong, cô vẫn còn rất suy yếu, nhưng có thể ngồi dậy được.  

- Tiểu Phàm, cậu thật sự đến Chúng Thần Sơn, đánh bại đám người ở Thần Điện sao?  

Dạ Tình nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nghi ngờ hỏi.  

Lúc cha cô đưa cô và Tiểu Lan tới Chúng Thần Sơn, cô biết chuyện này không đơn giản như vậy, cô không chỉ là tế phẩm còn có khả năng là mồi để Mạc Phàm mắc câu.  

Với thực lực của Mạc Phàm, có lẽ ở nơi khác sẽ đấu với Thần Điện được một trận, nhưng ở trên núi Chúng Thần Sơn thì gần như không thể.  

- Anh trai em không chỉ đánh bại đám người ở Chúng Thần Sơn, bây giờ Chúng Thần Sơn còn đang bay ở gần biển Đông, Dạ tỷ muốn đi xem, đợi chị khỏe em sẽ dẫn chị đi, hơn nữa tam hồn thất phách của Dạ tỷ đã tiêu tan hết ở Chúng Thần Sơn, anh trai em còn đánh bại tất cả cao thủ trong tiên mộ, phong ấn Tiêu Dao Tử của Nho Môn và mấy cao thủ khác, lấy được Thất Hồn Quả bổ sung đủ hồn phách của chị.  

Tiểu Vũ giải thích.  

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt Dạ Tình lập tức sửng sốt.  

Tiểu Vũ nói không nhiều lắm, nhưng nội dung bên trong thật sự quá lớn.  

Mạc Phàm đánh bại Thần Điện, đoạt Chúng Thần Sơn, còn tiến vào tiên mộ đánh bại rất nhiều cao thủ, trong đó bao gồm tông môn ẩn thế.  

Cho dù những lời này từ miệng Tiểu Vũ thốt ra, cô cũng không dám tin tưởng.  

Chúng Thần Sơn là nơi khởi nguyên của Thần Điện, tượng trưng cho Thần Điện, lại bị Mạc Phàm đoạt lấy để trên biển Đông.  

Cô thân là đại tiểu thư Dạ gia, tất nhiên cũng biết tiên mộ, ba năm nơi này mới xuất hiện một lần, có khả năng bên trong cất giấu pháp môn tấn chức Thần Cảnh, có không biết bao nhiêu người đi vào bên trong.  

Tông môn ẩn thế, Nho Môn đứng sau lưng Long Hoa Hội, cô từng gặp Tiêu Dao Tử vài lần, là cao thủ hiếm có trong tông môn ẩn thế, tất cả đều thua dưới tay Mạc Phàm, sao có chuyện này được?  

- Tiểu Phàm, chuyện này là thật sao?  

Dạ Tình nhìn Mạc Phàm, xác nhận lại.  

- Là thật.  

Mạc Phàm nói đại khái một số chuyện xảy ra trong thời gian Dạ Tình mê man.  

Nghe Mạc Phàm nói, ánh mắt Dạ Tình nhìn Mạc Phàm tràn đầy dị sắc, tâm tình mãi mà chưa thể bình phục lại.  

- Cảm ơn cậu đã mạo hiểm cứu tôi!  

- Cô vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất suy yếu, nghỉ ngơi thật tốt đi.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.  

Nếu không phải kiếp trước Dạ Tình cứu hắn, đã không có hiện tại, cho nên bất luận là thế nào, hắn đều phải cứu Dạ Tình, đây là nhân quả.  

- Ừm, đúng rồi, Tiểu Phàm, cậu có thấy Tiểu Lan ở Chúng Thần Sơn không?  

Dạ Tình hỏi.  

- Tiểu Lan, cô ấy cũng đi cùng cô tới Chúng Thần Sơn sao?  

Tươi cười trên mặt Mạc Phàm cứng lại, nhíu mày hỏi.  

- Cậu không thấy cô ấy à, vậy thì phiền phức rồi.  

Vẻ mặt Dạ Tình ngẩn ra nói.  

Vẻ mặt Mạc Phàm khó coi, khi hắn đạt được Chúng Thần Sơn đã kiểm tra qua, không có hơi thở của những người khác.  

- Chắc là bây giờ Tiểu Lan an toàn, cô yên tâm đi, tôi sẽ tìm được cô ấy.  

Mạc Phàm nhíu mày nói.  

Lần trước hắn tới thủ đô, có để lại ấn ký trên người Tiểu Lan, nếu Tiểu Lan xảy ra chuyện hắn có thể cảm ứng được.  

- Ừm!  

Dạ Tình gật đầu, lúc này lo lắng trên mặt mới giảm đi chút.Lúc này Sen Taiko đi tới, cung kính cúi người với Mạc Phàm.  

- Chủ nhân, Long Bác tiên sinh ở bên ngoài, nói là có chuyện tìm cậu.  

- Tôi biết rồi.  

Mạc Phàm nhướn mày nói.  

Hắn trấn an Dạ Tình, bảo Tiểu Vũ và Tiểu Khương Nguyệt canh giữ bên cạnh cô, lúc này mới rời khỏi động thiên.  

Long Bác tới rất đúng lúc, nói không chừng có thể biết được tin tức liên quan tới Tiểu Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.