Thần Y Trọng Sinh

Chương 1114



Bạn Sinh Hồn bình thường cho dù không thủ hộ ký chủ, cũng là ký chủ làm chủ, Bạn Sinh Hồn là phụ, ký chủ chết Bạn Sinh Hồn sẽ phải chết, Bạn Sinh Hồn chết ký chủ không bị ảnh hưởng gì.  

Nghịch Sinh Hồn thì khác, nó là chủ, Bạn Sinh là phụ, Bạn Sinh chết, nó sẽ rời đi lựa chọn cơ thể ký gửi kế tiếp.  

Một khi bị Nghịch Sinh Hồn ký gửi cơ thể, lúc đầu sẽ thuận buồm xuôi gió, Nghịch Sinh Hồn vừa tỉnh, cho dù ký chủ là tu sĩ, không lâu sau sẽ bệnh nặng mà mất mạng, hay trở thành vật chứa của Nghịch Sinh Hồn.  

Nếu là Nghịch Sinh Hồn, các vấn đề trên người anh ta được giải rồi.  

- Chuyện này…  

- Lần này phiền phức rồi.  

Không ít người phát hiện trong cơ thể mình có Nghịch Sinh Hồn đã thử tiếp xúc với Nghịch Sinh Hồn đó, cơ bản là 100 người thì 99 người chết hết, bởi vì Nghịch Sinh Hồn là chủ, người chủ chết, chắc chắn nô bộc sẽ chết theo tướng.  

Cho nên phát hiện ra Nghịch Sinh Hồn trong cơ thể mà giải trừ được rất ít.  

Y thuật của Tần sư tỷ anh ta cao minh, cũng chưa chắc giải được Nghịch Sinh Hồn trên người anh ta.  

Dù sao anh ta cũng là thái tử của Kiêu Long, con mắt đảo một lát, sắc mặt khôi phục như thường.  

Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Mạc Phàm không có chút kính nể, trái lại lạnh hơn không ít.  

Không thể không nói y thuật của tiểu tử này rất cao minh, vừa rồi anh ta có nói Tần sư tỷ của anh ta từng chuẩn đoán bệnh cho anh ta, xác nhận anh ta không có vấn đề gì, bên Mạc Phàm thực sự tìm ra được bệnh của anh ta.  

Đây không chỉ là tát vào mặt anh ta, còn gián tiếp tát vào mặt Tần sư tỷ.  

Một bác sĩ tát vào mặt anh ta không được, y thuật hơn cả Tần sư tỷ anh ta thì càng không được.  

- Tiểu tử, cậu có chút y thuật đó, vậy mà có thể nhìn ra Nghịch Sinh Hồn trên người tôi.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý tới Phương Thế Phong.  

Y thuật của hắn cao minh, vốn dĩ không cần Phương Thế Phong phải nói.  

- Thế Phong, như vậy có phải có thể để vị tiên sinh này vào trong giải Huyết Độc trên người các chiến sĩ rồi không.  

Hoa Diệp không nóng không lạnh hỏi.  

- Không được!  

Phương Thế Phong cười lạnh lùng, không do dự nói.  

- Phương Thế Phong, cậu có ý gì?  

Hoa Diệp nhíu mày, giọng nói lạnh đi vài phần.  

Mạc Phàm đã chuẩn đoán bệnh trên người của Phương Thế Phong rồi, Nghịch Sinh Hồn vừa mới thức tỉnh, khả năng áp chế được Nghịch Sinh Hồn rất lớn, gần như có thể nói cứu Phương Thế Phong nửa cái mạng, vậy mà Phương Thế Phong vẫn không cho Mạc Phàm tiến vào, Phương Thế Phong này đúng là vô liêm sỉ tới mức tận cùng.  

- Không có ý gì khác, tôi chỉ sợ vị tiểu huynh đệ này đi vào, sẽ như các bác sĩ khác không chữa được Huyết Độc, lại có thêm một người bị lây nhiễm Huyết Độc rồi.  

Phương Thế Phong cười nhạt nói, dáng vẻ như lợn chết không sợ phỏng nước sôi.  

Lần trước có bác sĩ tự xưng có thể chữa được Huyết Độc, bác sĩ này vừa mới tiếp xúc với chiến sĩ nhiễm Huyết Độc bên trong, không chỉ không chữa khỏi, trái lại còn khiến mình cũng trúng Huyết Độc, bây giờ đang được nhốt trong phòng cách ly.  

- Tôi thấy cậu không muốn những chiến sĩ khác được chữa khỏi mới đúng?  

Hoa Diệp không nhịn được nói.  

Nếu anh ta đoán không sai, Phương Thế Phong muốn Tần Tịch Nghiên tới chữa Huyết Độc, Nho Môn lập công, cũng khiến Nho Môn càng xâm nhập vào Kiêu Long sâu hơn, cơ hội giữa Phương Thế Phong và Tần Tịch Nghiên sẽ cao hơn một chút.  

Nhưng Phương Thế Phong này không nghĩ mà xem, đợi tìm được Ma Hồn Thảo, có không biết bao nhiêu chiến sĩ chết vì Huyết Độc, lại có bao nhiêu người bị nhiễm Huyết Độc nữa.  

Nếu Phương Thế Phong không phải cháu nội của Phương Hạo Thiên, chắc chắn anh ta đã đánh Phương Thế Phong một trận rồi.  

- Hoa Diệp, anh nói như vậy quá thương tổn tình cảm của hai chúng ta rồi, anh thấy tôi là người như vậy sao?  

Phương Thế Phong cũng không tức giận, chỉ giả bộ hơi bất mãn, vẫn mỉm cười nói.  

Quả thật anh ta không muốn Mạc Phàm chữa khỏi Huyết Độc, nhưng anh ta ngăn Mạc Phàm không phải không cho Mạc Phàm chữa trị Huyết Độc, mà là…  

- Cậu!  

Hoa Diệp nhíu mày, tức không nói được nên lời.  

Long Bác ở bên cạnh cũng nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.  

Mạc Phàm thì nhìn về phía phòng cách ly, không để Phương Thế Phong vào mắt.  

Nếu không phải Kiêu Long trúng Huyết Độc, rất có khả năng sẽ khiến Địa Cầu biến thành như Resident Evil, hắn đã tát bay Phương Thế Phong rồi rời đi.  

Nếu là Huyết Độc, thân là người của Thần Nông Tông, hắn sẽ không bỏ mặc.  

Phương Thế Phong nhìn Hoa Diệp giận mà không làm được gì, anh ta cười càng đắc ý hơn.  

- Hoa Diệp, thực ra tôi có thể lý giải tâm tình của anh, tôi cũng vì tốt cho tiểu huynh đệ này mà thôi, tránh để cậu ta nhỏ như vậy đã mất đi tính mạng, anh đã kiên quyết như vậy, muốn để cậu ta đi vào cũng không phải không thể!  

Phương Thế Phong âm dương quái khí nói.  

- Cậu muốn thế nào?  

Hoa Diệp hừ lạnh một tiếng hỏi.  

- Rất đơn giản, tôi phải có trách nhiệm với những binh sĩ kia, trừ phi có phương pháp chữa trị Huyết Độc chính xác, nếu không tôi không có khả năng để người ta tiếp xúc với bọn họ, nhưng mà?  

Phương Thế Phong cố ý dừng một lát.  

- Nhưng mà… Không phải bên trong còn có một bác sĩ ngu ngốc sao, người này không nằm trong phạm vi phụ trách của tôi, các anh muốn đi vào thì chỉ có thể đến phòng cách ly của tên đó, nếu tiểu huynh đệ này có thể chữa khỏi được, vậy nói lên cậu ta chữa được thật, đến lúc đó tôi sẽ không ngăn cản cậu ta, các anh muốn đi xem bác sĩ ngu ngốc kia không?  

Phương Thế Phong nói tiếp.  

Phương Thế Phong còn chưa dứt lời, lửa giận trong mắt Hoa Diệp mới mở miệng lại thịnh hơn nhiều.  

- Cậu đây là muốn hại Phàm tiên sinh sao?  

Bên trong phòng cách ly, nhiễm Huyết Độc nghiêm trọng nhất là bác sĩ lần trước tới, trên cơ bản là đã mất lý trí hoàn toàn, gặp người sẽ tấn công, những người khác đều tỉnh táo, ít nhất có lúc duy trì tỉnh táo.  

Trái lại bọn họ không lo lắng Mạc Phàm bị bác sĩ này tấn công, nhưng mà bác sĩ này trúng độc quá nặng rất dễ lây cho Mạc Phàm, với lại so với những chiến sĩ khác cũng không dễ chữa trị.  

Nếu Mạc Phàm không chữa trị được, chắc chắn Phương Thế Phong sẽ không để bọn họ động vào những chiến sĩ khác.  

- Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng không có biện pháp, lão đại, xin lỗi ông, vì an toàn của các chiến sĩ, tôi không thể để một người xa lạ không có danh tiếng tiến vào.  

Phương Thế Phong giang tay, không có biện pháp nói, giống như anh ta vì trách nhiệm mới làm vậy.  

- Không có danh tiếng?  

Hoa Diệp liếc mắt nhìn Phương Thế Phong một cái, giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, không nói tiếp nữa.  

Trên trán Long Bác thì đầy mồ hôi lạnh, nếu Mạc Phàm không có danh tiếng, chỉ sợ cả Hoa Hạ thậm chí là thế giới cũng không có người dám nói đến hai chữ danh tiếng.  

- Thế Phong, nể mặt tôi, để Tiểu Phàm vào đi.  

Long Bác thương lượng.  

- Lão đại, không phải tôi không nể mặt ông, đây là vấn đề trách nhiệm, bình thường mọi người đều cảm thấy tôi không đáng tin, nếu chuyện này xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ người khác sẽ nghĩ tôi chỉ biết uống rượu ăn thịt, làm xằng làm bậy, nhưng chuyện này không sao, nếu lão đại thật sự muốn mang tiểu huynh đệ này vào, tôi tuyệt đối sẽ nể mặt lão đại, cho mọi người đi vào.  

Phương Thế Phong nghiêm túc nói.  

Anh ta vừa nói như vậy, Long Bác lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.  

Ông ta tiến cũng không được, mà không tiến cũng không xong, cuối cùng do dự một lát, ông ta đành phải nhìn về phía Mạc Phàm.Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười khẽ.  

- Bác sĩ ngu ngốc mà anh nói đang ở một phòng trong khu cách ly sao?  

Mạc Phàm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.