Thần Y Trọng Sinh

Chương 1127



Ngao Sương chậm rãi mở to mắt, xác nhận chắn trước người cô chỉ có Mạc Phàm, thiên sứ kia đã không còn tồn tại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.  

- Dọa chết bản công chúa rồi, sao Chúng Thần Sơn này lại kỳ lạ như vậy, bản công chúa chỉ chém nó một cái thôi mà, còn chưa chém trúng nó, vậy mà nó muốn giết tôi.  

Ngao Sương vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ nói.  

- Cô dùng lôi điện chém những tảng đá đó, chắc chắn không có vấn đề gì, cô dùng sét đánh bản thể của Chúng Thần Sơn, nó không giết cô thì giết ai.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt nói.  

- Bản công chúa xinh đẹp như vậy, không biết thương hương tiếc ngọc chút nào à.  

Ngao Sương bĩu môi, ấm ức nói.  

Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, bảo một tảng đá thương hương tiếc ngọc, vậy mà Ngao Sương có thể nghĩ ra được.  

- Đi tụ tập lôi điện đi, lát nữa sẽ cho cô chém sảng khoái.  

Mạc Phàm cười nhạt nói.  

- Cậu chắc chắn không có thiên sứ tới thẩm phán bản công chúa như vừa rồi nữa không?  

Ngao Sương hơi sửng sốt, lo lắng nói.  

Một kiếm vừa rồi đã dọa chết cô rồi,may mà chỉ có một kiếm, nếu cô che kín lôi điện trên bầu trời, nói không chừng sẽ là thiên sứ đầy trời tới chém cô.  

“Ha ha.”  

Mạc Phàm chỉ cười, không để ý tới Ngao Sương.  

Bây giờ Chúng Thần Sơn sẽ phản kích, nhưng đợi hắn kết thúc tế luyện, hắn muốn Chúng Thần Sơn thế nào, Chúng Thần Sơn sẽ phải thế đó.  

Hai tay hắn nhanh chóng vũ động, tiếp tục tạo pháp ấn, tốc độ nhanh hơn nhiều, chỉ trong phút chốc đã có trên trăm pháp ấn rơi vào trong Hư Không Chi Lô.  

Từng đạo quang bắn lên trên Chúng thần Sơn màu bạc.  

Những cột sáng này chiếu lên trên Chúng Thần Sơn, trái lại không khiến Chúng Thần Sơn nhỏ đi, nhưng để lại trên Chúng Thần Sơn những chữ khắc giống hệt trên Hư Không Chi Lô.  

Những chữ khắc này xuất hiện một lát, trên Chúng Thần Sơn chớp lóe thánh quang, chữ khắc đều được xóa đi, khôi phục lại như bình thường, giống như chưa từng làm gì.  

Hai tiếng liên tục qua đi, mấy vạn pháp ấn bay từ trên tay Mạc Phàm ra, cũng có mấy vạn chữ khắc trên Chúng Thần Sơn, đều bị thánh quang trên Chúng Thần Sơn xóa đi.  

Mới đầu Ngao Sương còn đầy hứng thú học Mạc Phàm tạo pháp ấn, học không được mấy thì từ bỏ rồi.  

Lập tức tạo ra nhiều pháp ấn như vậy, đây không phải chuyện người làm, lại càng không phải rồng nên làm.  

Đến cuối cùng, cô biến cột nước thành một cái giường nước, trực tiếp nằm ở phía trên, vẻ mặt lười biếng nhìn Mạc Phàm thi pháp.  

- Nhân loại, làm vậy thật sự không sao đấy chứ, nói cho cậu biết, phụ vương tôi chỉ có mình tôi là con gái, tuy cậu cho bản công chúa Yêu Đan Thần Cảnh, bản công chúa cũng canh giữ biển Đông giúp cậu lâu như vậy, tôi sẽ không mạo hiểm giúp cậu.  

Ngao Sương hoài nghi nói.  

Mạc Phàm tạo pháp ấn hai tiếng liên tục, cô không làm được chuyện này, nhưng xem ra Chúng Thần Sơn còn cứng hơn Mạc Phàm.  

- Cô phụ trách sa đọa là được rồi.  

Mạc Phàm bĩu môi nói.  

Thiên phú của Ngao Sương trên Ngao Thiên rất nhiều, cuối cùng hắn cũng biết vì sao Ngao Sương còn chưa tới Thần Cảnh, chỉ một chữ “lười”.  

- Cậu nói sa đọa là ý gì, bản công chúa đây gọi là không lãng phí thời gian, không giống như cậu, hai tiếng qua rồi, pháp bảo cậu luyện chế đâu?  

Ngao Sương hơi nhếch miệng, không phục lắm nói.  

- Pháp bảo tôi luyện chế đã thành rồi.Mạc Phàm cười khẽ, tạo một pháp ấn cuối cùng.  

Pháp ấn này to hơn những cái khác nhiều, khắc lên trên Thần Điện ở giữa Chúng Thần Sơn.  

Không giống với những pháp ấn khác, pháp ấn này không bị hào quang thần thánh trên Chúng Thần Sơn đánh tan.  

Theo pháp ấn này khắc lên trên Thần Điện, ánh sáng vô cùng chói mắt lập tức tỏa từ bảy đỉnh núi xung quanh Chúng Thần Sơn ra.  

Giữa hào quang, có thể thấy mơ hồ một hư ảnh thiên sứ.  

“Vèo” một tiếng, bảy đạo ánh sáng mang theo lực thần thánh cường đại bắn từ bảy ngọn núi ra, cuối cùng chiếu lên chỗ ấn ký cuối cùng.  

Cùng lúc đó, bảy âm thanh long trời lở đất vang lên trong bảy ngọn núi.  

- Hắc tai đặc khẳng oa đặc trách câu tê úc phúc câu đức hưu đức đại!  

Dưới bảy đạo quang mang này, ấn ký cuối cùng của Mạc Phàm nhanh chóng nhạt đi.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, giống như đã sớm dự đoán được, hắn mỉm cười.  

Hắn tốn nhiều sức lực như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.  

- Bảy quang ảnh kia là gì thế, thiên sứ à?  

Ngao Sương nhìn chằm chằm bảy quang ảnh kia, tò mò hỏi.  

- Khí linh của Chúng Thần Sơn, do người luyện chế Chúng Thần Sơn để lại.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Chân chính khống chế được Chúng Thần Sơn là bảy khí linh này, bao gồm khống chế cả Thần Điển của Chúng Thần Sơn, cũng do bảy khí linh này khống chế.  

Nếu không thể khống chế bảy khí linh này, vậy không thể khống chế tất cả Chúng Thần Sơn.  

- Vậy bọn họ nói gì, sao tôi không hiểu?  

Long Tộc bọn họ tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, nhưng những lời mà đám quang ảnh này nói, cô không hiểu một chữ nào.  

- Đây là thần ngữ của thiên sứ, cô không hiểu cũng bình thường, ý đại khái là người lấy thần vật sẽ phải chết.  

Mạc Phàm giải thích.  

Thần ngữ của thiên sứ là một trong những ngôn ngữ lưu hành ở Ma Tộc, tất nhiên hắn biết.  

- Chúng ta có cần trả Chúng Thần Sơn cho Thần Điện không, những Trận Linh này nhìn có vẻ hung dữ.  

Ngao Sương lo lắng nói.  

Mạc Phàm tạo kết ấn cuối cùng lên trên Chúng Thần Sơn, dưới hào quang của Trận Linh này phát ra, kết ấn này cũng phải biến mất, xem ra Mạc Phàm thất bại rồi.  

- Bọn họ hung dữ?  

Mạc Phàm lắc đầu cười.  

Chỉ là mấy khí linh, đã dọa Ngao Sương tới mức này.  

Hắn từng gặp không ít Long Nữ, Ngao Sương tuyệt đối là người nhát gan nhất.  

Mấy thứ này ở trước mặt hắn, giống như Tôn Ngộ Không ở trong lòng bàn tay Phật Như Lai.  

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hai tay vươn về phía Hư Không Chi Lô.  

ấn ký cuối cùng trên một tay sáng lên, những chữ khắc trên Chúng Thần Sơn biến mất đều xuất hiện toàn bộ, có tổng cộng 9 vạn 9999 cái.  

Nhìn thấy những chữ khắc này, vẻ mặt Ngao Sương lập tức sửng sốt.  

- Sao lại thế này, không phải những thứ này đều biến mất hết rồi sao?  

- Là biến mất, nhưng tôi làm bọn chúng biến mất.  

Mạc Phàm cười nói.  

Luyện khí quan trọng nhất là phải kiên nhẫn, chỉ hai tiếng mấy vạn pháp ấn mà thôi, ít hơn khi hắn luyện chế ở Tu Chân giới nhiều.  

Ở Tu Chân giới luyện chế một kiện linh khí cần vài chục năm, thậm chí trên trăm năm, không kỳ lạ chút nào.  

Không có kiên nhẫn, sao có thể luyện chế pháp bảo thượng phẩm thành công?  

Một hai chữ khắc không thể làm gì được bảy khí linh này, cố chấp luyện chế sẽ khiến Chúng Thần Sơn phản kích.  

Nhưng nếu giấu 9 vạn 9999 chữ trên Chúng Thần Sơn, chậm rãi tạo ra chữ khắc, nhiều chữ khắc như vậy cùng xuất hiện ở trên Chúng Thần Sơn, mấy khí linh này có thể đỡ được sao.  

Diệt mấy khí linh này đơn giản như uống một cốc nước.  

Khi nói chuyện, trong tay còn lại của hắn lóe lên ấn ký hình cái lô, ấn ký trên Hư Không Chi Lô và trên Chúng Thần Sơn đều sáng lên, 9 vạn 9999 đạo quang giăng khắp nơi, chiếu lên nơi đối diện Chúng Thần Sơn.  

Gần mười vạn đạo quang mang sáng lên, hư ảnh thiên sứ trên bảy ngọn núi bị bao phủ, giống như biển rộng bao phủ dòng suối.  

Trong gần mười vạn đạo quang, Chúng Thần Sơn không có cơ hội phản kháng, nhanh chóng thu nhỏ lại thành một căn phòng, bên trên tràn đầy chữ khắc lồi ra.  

Trong chớp mắt Ngao Sương ngây người, giống như gà gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.