Thần Y Trọng Sinh

Chương 1130



Đám Tần Vô Nhai nhướn mày, nhìn về phía phụ nhân mặc cung trang nói.  

Chỉ thấy một đạo sáng màu bạc bay từ xa tới, giống như lôi điện lôi quang xẹt qua, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên theo.  

“Răng rắc” Vài đạo lôi quang xuất hiện, tiếng sấm dừng lại.  

Lôi quang tới trước người đám tvd mười thước thì dừng lại, lôi quang thu lại, lộ ra Mạc Phàm và Ngao Sương ở bên trong.  

Mạc Phàm và Ngao Sương vừa xuất hiện, cửa địa ngục vốn tràn đầy khí tức nguy hiểm lập tức căng thẳng hơn nhiều.  

Gió lập tức dừng lại, lôi điện xuất quỷ nhập thần bên trong cửa địa ngục cũng biến mất toàn bộ.  

Xung quanh giống như chết lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng tim người khác đập.  

Rất lâu sau.  

Tần Vô Nhai liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, phá vỡ trầm mặc.  

- Thần hoàn khí túc, thể nhược kim cương, cậu là Mạc Phàm gần đây khiến Hoa Hạ không sống yên ổn sao?  

Mạc Phàm vốn nhìn thoáng qua Tiểu Lan ở giữa cửa địa ngục, đôi mắt nheo lại, xác nhận Tiểu Lan không sao hắn mới mở miệng.  

- Là tôi, các người là?  

Không đợi Tần Vô Nhai trả lời, một khắc trước Ngao Sương còn vui vẻ vì lôi sơn, lúc này sắc mặt cô khó coi.  

- Tên lưu manh, cậu không biết bọn họ là ai à?  

Khi nói chuyện cô giống như chuột thấy mèo, cơ thể không tự chủ được run rẩy.  

- Tôi cần phải biết bọn họ là ai à?  

Mạc Phàm cười khẽ, hỏi ngược lại.  

Dựavào khí tức và thực lực trên cơ thể mấy người này, hắn biết được đại khái thế lực nào, ngoại trừ đám người của tông môn ẩn thế ra thì không còn thế lực khác.  

Nhưng cụ thể là ai hắn không biết.  

Ngao Sương hoàn toàn không biết nói gì trừng Mạc Phàm một cái, ước gì có thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào.  

- Người mặc đạo bào tên là Quỷ Vô Tà, Quỷ Thần Tử bị cậu phong ấn là đồ đệ của ông ta, phu nhân mặc cung trang kia là sư phụ của Ân Tố Tố, Băng Đồ tiên tử, đại hán kia là Côn Bằng, thái thượng trưởng lão của Long Tổ, trước cả Hỗn Độn, lão giả mặc áo bào trắng tên là Tần Vô Nhai, ông ta là ai cậu nghĩ thì biết.  

Môi Ngao Sương giật giật, truyền âm nói.  

Cô vốn tưởng rằng Mạc Phàm đối phó với đám vương tử Carter, có khả năng còn có người của gia tộc Wiki và Hắc Ám Nhất Tộc, ai biết không gặp những người đó, lại gặp bốn người này trước.  

Sớm biết bốn người này ở đây, cô chắc chắn sẽ không tới.  

Bây giờ bốn người này đã rất ít lộ diện, nhất là Tần Vô Nhai, ở trên biển mây gần trăm năm không xuống.  

Nhưng cho dù bọn họ không xuất hiện, vẫn là nhân vật truyền kỳ của tông môn ẩn thế Hoa Hạ, không ai dám làm càn trước mặt bọn họ.  

Quỷ Vô Tà nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng dùng thực lực của bản thân độc chiến 13 vị Yêu Vương ở Hải Ngoại Hải, 13 vị Yêu Vương này không cùng cấp bậc với phụ vương cô, mà cùng đẳng cấp với ông nội cô.  

Băng Đồ tiên tử, một con mèo bà ta nuôi chạy khỏi Sơn Ngoại Sơn, đã khiến cho cả Hoa Hạ gà bay chó sủa, không ai có thể làm gì được.  

Côn Bằng, nhìn chỉ có 3, 40 tuổi, nhưng đã hơn 100 tuổi rồi, ở thời chiến tranh, ông ta từng một mình đuổi giết Tà Tu ngoại quốc tới Châu Âu, diệt mười mấy cứ điểm của Tà Tu ngoại quốc mới quay về, không ai có thể làm gì ông ta.  

Tần Vô Nhai, một lão quái vật 150 tuổi, nhìn không khác gì một lão tú tài, nhưng gần 200 năm qua ở tông môn ẩn thế ông ta dám xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất, thực lực còn trên Quỷ Vô Tà, Băng Đồ tiên tử và Côn Bằng.  

- Hả?  

Mạc Phàm nhướn mày, sau đó khôi phục như thường.  

- Không phải bọn họ là kẻ địch của cậu đấy chứ?  

Ngao Sương gian nan nói.  

Những người Mạc Phàm đối phó trước đây cũng rất lợi hại, ví dụ như Abe Seimei, điện chủ Thần Điện, Hỗn Độn, Ân Tố Tố, đều là cao thủ Thần Cảnh.  

Nhưng bọn họ chỉ là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.  

Mà bốn người trước mắt, Tần Vô Nhai, Côn Bằng, Quỷ Vô Tà và Băng Đồ tiên tử đều là người tiến vào Thần Cảnh lâu rồi, tu vi kém nhất cũng là Thần Cảnh trung kỳ, thậm chí là Thần Cảnh hậu kỳ.  

Những cao thủ cấp bậc như bọn họ hoàn toàn có thể tiến vào trận pháp thông tới Thiên Ngoại Thiên, tiến vào Tu Chân giới, chẳng qua trên người có nhiệm vụ, nên vẫn ở Địa Cầu.  

- Dựa theo lời cô nói, có lẽ bọn họ là kẻ địch của tôi.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Cái gì?  

Một tay Ngao Sương che miệng, mắt mở to.  

- Tôi phải đi đây, tự anh chơi đi.  

Nếu là đám Carter, cô sẽ dự tính xem náo nhiệt một phen.  

Mấy người này là lão quái vật của Sơn Ngoại Sơn, rất có khả năng sẽ thuận tay bắt cô làm thần thú hộ sơn, cô vẫn nên rời đi thì hơn.  

- Tiểu Sương, nếu đã tới đây rồi, sao vội vàng rời đi làm gì?  

Tần Vô Nhai thấy Ngao Sương muốn đi, lạnh nhạt nói.  

Ngao Sương vừa mới xoay người, nghe thấy giọng Tần Vô Nhai, cơ thể cô lập tức cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.  

- Chào Tần chưởng môn.  

Ngao Sương xoay người lại cười xấu hổ, chào Tần Vô Nhai.  

Vẻ mặt Tần Vô Nhai không chút thay đổi, nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu tử, bây giờ cậu biết chúng tôi là ai rồi chứ?  

Mạc Phàm nhìn lướt qua Tần Vô Nhai, ánh mắt nhìn xuyên qua đám Tần Vô Nhai nhìn về phía Tiểu Lan ở phía xa, sắc bén trong mắt thịnh hơn lúc vừa nhìn Tiểu Lan nhiều.  

- Các ông tới đây bao lâu rồi, Tần Vô Nhai?  

Mạc Phàm mới mở miệng, Ngao Sương nuốt nước bọt theo bản năng, đám Tần Vô Nhai nhướn mày.  

- Lớn mật, tiểu tử, cậu có thể gọi thẳng tên húy của sư phụ tôi sao, tôi sẽ dạy cậu cái gì gọi là cấp bậc lễ nghĩa.  

Một người thanh niên ở phía sau Tần Vô Nhai định rút trường kiếm ra, muốn chém về phía Mạc Phàm.  

Trường kiếm của anh ta còn chưa rút ra, đã bị Tần Vô Nhai ngăn lại.  

- Chúng tôi đợi ở đây ba ngày rồi.  

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, chút cười mỉa xuất hiện trên khóe miệng hắn.  

- Ba ngày, các người không nhìn thấy cô gái kia sao?  

Sắc mặt đám Tần Vô Nhai khó coi, không đợi bọn họ mở miệng, người thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, nói xen vào.  

- Dừng, nhìn thấy thì thế nào, không nhìn thấy thì thế nào, liên quan gì đến chúng tôi, ý của cậu là chúng tôi thấy có người bị giam ở đây thì nên đi cứu sao, hàng năm có không ít người chết ở cửa địa ngục, nếu chúng tôi lãng phí thời gian với những người này, vậy ai đi làm những chuyện quan trọng hơn, cậu sao?  

Đổi lại là những người khác, bọn họ sẽ suy xét việc ra tay cứu giúp.Nhưng nếu bọn họ cứu nha đầu này, chưa chắc Mạc Phàm sẽ tới cửa địa ngục, vì sao phải cứu?  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, hắn không để ý người thanh niên này, đi từ trên lôi sơn xuống đứng trong không trung.  

- Cô ở đây đợi tôi, nếu có người ra tay với cô, thứ này có thể mang cô rời đi.  

- Cậu muốn làm gì thế, tên lưu manh?  

Ngao Sương hơi sửng sốt, dự cảm không hay xuất hiện trong lòng cô.  

Mạc Phàm luyện chế ba ngày mới luyện thành pháp bảo này, vậy mà không lấy đi dùng, trái lại để lại cho cô.  

Trong đám Tần Vô Nhai, bất kỳ ai cũng không thể lơ là.  

Mạc Phàm không trả lời, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm Tần Vô Nhai.  

- Bây giờ tôi muốn đi cứu cô gái kia, các ông muốn ngăn cản tôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.