Thần Y Trọng Sinh

Chương 1144



Vẻ mặt mọi người xung quanh sửng sốt, hoàn toàn không tin vào hai mắt mình.  

- Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm phong ấn như vậy sao?  

Không ít đệ tử tông môn phản ứng kịp, mắt đảo liên tục, do dự bất định.  

Nhất là đệ tử Nho Môn tranh cãi với Mạc Phàm lúc trước, mặt lại càng xám như tro tàn, di chuyển hai chân không ngừng run rẩy, lùi về phía sau.  

Vừa rồi anh ta làm càn trước mặt Mạc Phàm như vậy, bây giờ ngay cả chưởng môn của Nho Môn bọn họ đã bị Mạc Phàm phong ấn rồi.  

Nếu không rời đi, lát nữa muốn chạy cũng không chạy được rồi?  

Mạc Phàm không ngăn cản người đàn ông này, hắn dời mắt nhìn Côn Bằng và Quỷ Vô Tà.  

Hắn nhấc tay lên, trong Cửu U Cung trên đất, hai gian phòng chậm rãi mở cửa.  

- Các người tự mình đi vào, hay là để tôi ra tay?  

Côn Bằng và Quỷ Vô Tà nhíu mày, nhìn thoáng qua nhau.  

- Mạc Phàm, hôm nay chúng tôi nhận thua, chúng tôi sẽ tự mình đi vào Cửu U Cung, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ hối hận vì phong ấn chúng tôi, đến lúc đó không cần cậu thả chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ tự đi ra.  

Côn Bằng nhíu mày nghiêm túc nói, không có ý đùa giỡn.  

Tần Vô Nhai đều bị Mạc Phàm phong ấn, bọn họ lại ra tay với Mạc Phàm, thật sự không sáng suốt.  

Nhưng thỉnh thần thì dễ đưa thần thì khó, Mạc Phàm dám nhốt bọn họ, vậy đợi cầu xin bọn họ ra khỏi Cửu U Cung đi.  

Cụ thể là phiền phức gì, Mạc Phàm sẽ biết nhanh thôi.  

- Nếu trước khi hai cánh cửa này đóng lại, hai người còn chưa đi vào, tôi sẽ mời hai người vào.  

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, thản nhiên nói.  

Ngón tay hắn khẽ búng, cửa hai gian phòng kia chậm rãi đóng lại.  

Côn Bằng và Quỷ Vô Tà lập tức xù lông, trừng Mạc Phàm một cái, trên người hai người chớp lóe hào quang, sau đó bay về phía hai cánh cửa kia.  

Phong Vô Duyến ở bên cạnh lập tức di chuyển, huyết quang bao phủ cả người ông ta, ông ta lập tức biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã tới lôi sơn chỗ Ngao Sương và Tiểu Lan.  

Trong mắt ông ta lóe lên tàn nhẫn, hai tay ông ta nắm lấy cổ Ngao Sương và Tiểu Lan, nhấc hai người lên một cách dễ dàng.  

Ngao Sương nhắm một mắt, hai tay dùng lực nắm lấy tay Phong Vô Duyến, muốn kéo ra, nhưng dù sao Phong Vô Duyến cũng là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, cô không thể kéo tay Phong Vô Duyến ra được chút nào, lại càng không nói tới Tiểu Lan thực lực yếu hơn nhiều.  

- Phong Vô Duyến, ông muốn làm gì, dám ra tay với bản công chúa, ông không sợ Yêu Hoàng đại nhân của chúng tôi tìm ông gây phiền phức à?  

Ngao Sương nghiến răng nói.  

Phong Vô Duyến không thèm để ý tới Ngao Sương, tay ông ta hơi dùng lực, sắc mặt Ngao Sương vô cùng khó coi, lập tức không nói nên lời.  

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn giết tôi à, giết tôi cũng được, tôi sẽ giết hai tiểu tiện nhân này trước.  

Phong Vô Duyến nhìn Mạc Phàm, cười gằn nói.  

Trên gương mặt anh tuấn không còn cảm giác phiêu miểu dục tiên, trái lại như ma quỷ thị huyết.  

Ba bọn họ Mạc Phàm chỉ cho hai nhà giam, rõ ràng là Mạc Phàm không muốn phong ấn ông ta, mà muốn giết ông ta.  

Ông ta đường đường là thiên sứ do Thần Nông Tông phái xuống, không thể bị một tiểu tử vô danh như Mạc Phàm giết được.  

Mạc Phàm phong ấn Côn Bằng và Quỷ Vô Tà xong, lúc nhìn về phía Ngao Sương và Tiểu Lan thì hơi nheo mắt lại, sắc bén tỏa ra.  

- Thả bọn họ, ông có thể rời đi.  

Mạc Phàm ra lệnh, giọng nói giống như truyền từ trong vết nứt vạn năm ra.  

- Thả bọn họ sao?  

Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, cười khinh thường.  

- Mạc Phàm, cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc à, thả bọn họ ra, cậu sẽ thả tôi chắc, chỉ sợ còn chưa chạy ra khỏi cửa địa ngục đã bị cậu giế t chết rồi.  

Ông ta đã bắt được Ngao Sương và Tiểu Lan, Mạc Phàm sẽ thả ông ta sao, ông ta tin những lời này thì thật sự có quỷ.  

- Ông có thể tin những lời tôi nói.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn muốn giết Phong Vô Duyến, Phong Vô Duyến có trốn tới chân trời góc biển cũng không được, nếu hắn nói không giết Phong Vô Duyến, thì sẽ không giết.  

- Vậy sao, vậy nói cho tôi biết cậu là ai, tôi sẽ suy xét có nên tin tưởng cậu hay không?  

Phong Vô Duyến hơi nhếch miệng, cười nói.  

Mạc Phàm nhíu mày, lộ ra chút do dự.  

Chỉ trong phút chốc lông mày hắn giãn ra, dời mắt nhìn đám đệtử tông môn ẩn thế còn lại.  

- Các người vẫn còn ở đây, là đợi tôi phong ấn à?  

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

Hắn có thể nói cho Phong Vô Duyến hắn là ai, nhưng những người khác không cần phải biết chuyện này.  

Những người đó nhìn thoáng qua Cửu U Cung trên đất, do dự một lát, cả đám xoay người rời đi.  

Chưởng môn của bọn họ đều bị phong ấn ở trong Cửu U Cung, bọn họ ở đây cũng không có tác dụng gì, không bằng rơi đi truyền tin thì hơn.  

Chỉ trong phút chốc, tông môn ẩn thế chỉ còn mình Phong Vô Duyến.  

- Mạc Phàm, đã không còn những người khác, bây giờ cậu có thể nói rồi chứ.  

Phong Vô Duyến nói với vẻ khinh thường.  

Cậu ta nghĩ mình là thiên đế à, có mỗi thân phận mà cũng thần bí như vậy.  

- Tôi là đệ tử cuối cùng của Vô Cực đạo nhân tông chủ của Thần Nông Tông, cũng là đệ tử quan môn của ông ấy.  

Mạc Phàm nghiêm túc nói.  

Phong Vô Duyến vốn sửng sốt, sau đó cười khinh thường.  

Thân là đệ tử của Thần Nông Tông, sao ông ta không biết Vô Cực đạo nhân tông chủ của bọn họ.  

Đệ tử của tông chủ bọn họ, không phải thân truyền thì đều là người tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Chân giới, ông ta không biết tông chủ bọn họ còn một đệ tử ở đây.  

- Mạc Phàm, sao cậu không nói cậu là con riêng của tông chủ đời sau chúng tôi ấy, có lẽ tôi sẽ tin.  

Phong Vô Duyến cười mỉa nói.  

Mạc Phàm lắc đầu, giống như đã sớm dự đoán được sẽ là vậy, một tay hắn vươn về phía Phong Vô Duyến.  

- Ông muốn chết ở đây à?  

Nếu Phong Vô Duyến không chịu thả người, cũng không chịu tin, vậy chỉ có thể mạo hiểm giết Phong Vô Duyến.  

Phong Vô Duyến thấy Mạc Phàm muốn ra tay, vẻ mặt ông ta thay đổi, vội vàng chắn Ngao Sương và Tiểu Lan lên trước.  

- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, muốn giết tôi sao, hiện giờ trong người cậu không còn mấy linh khí, cậu có thể thử xem, là tôi giết hai bọn họ trước, hay là cậu giết tôi trước, từ giờ trở đi chỉ cần cậu dám dùng bất luận pháp thuật gì, tôi đều lập tức bóp chết hai tiểu tiện nhân này.  

Tay ông ta hơi dùng lực, uy hiếp.  

Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lúng túng.  

Không thể không nói, Phong Vô Duyến lựa chọn rất đúng, nhãn lực cũng rất độc ác.  

Nếu là bình thường, hắn có thể cứu Ngao Sương và Tiểu Lan trên tay Phong Vô Duyến dễ dàng, không cần nói nhiều với Phong Vô Duyến như vậy.  

Nhưng vừa rồi vì phong ấn Tần Vô Nhai, linh khí trong cơ thể hắn bị tiêu hao gần hết, rất nhiều pháp thuật có thể sử dụng đều đã không dùng được.  

Trong mắt hắn chớp lóe ánh sáng lạnh, tay chậm rãi để xuống, nhanh chóng suy nghĩ.  

- Ông muốn thế nào, mới bằng lòng thả hai bọn họ?  

Mạc Phàm trầm giọng hỏi.  

- Để tôi suy nghĩ một lát.  

Phong Vô Duyến thấy Mạc Phàm thu tay thì mỉm cười, nhướn mày lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý.  

- Tôi muốn công pháp Hư Không Chi Lô của cậu.  

- Có thể!  

Mạc Phàm không do dự nói.- Tôi muốn công pháp cậu tu luyện và kiếm pháp vừa rồi.  

Phong Vô Duyến nói tiếp.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.