Thần Y Trọng Sinh

Chương 1206



- Có chút nhãn lực sao?  

Mạc Phàm lắc đầu, trên mặt đều là vẻ khinh thường.  

- Cứ xem là vậy đi.  

- Vậy cậu đoán xem bản thiếu gia là ai, đoán đúng, bản thiếu gia có thể xử lý nhẹ tay với cậu.  

Người thanh niên mặc hồng bào nói.  

- Thần Sứ đại nhân, như vậy không hay lắm đâu?  

Một đệ tử Nho Môn ở bên cạnh nghe thấy lời người thanh niên mặc hồng bào nói, lo lắng nói.  

Mạc Phàm khiến tông môn ẩn thế bọn họ xấu mặt, mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy, sao có thể xử lý nhẹ.  

- Bản thiếu làm gì cần cậu xen mồm vào à?  

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, lạnh lùng liếc đệ tử Nho Môn kia.  

Anh ta chỉ muốn chơi đùa với Mạc Phàm mà thôi, đè ép nhuệ khí của Mạc Phàm xuống, sao có thể tha thứ cho Mạc Phàm dễ dàng.  

Thân thể đệ tử Nho Môn kia chấn động, trong chớp mắt sắc mặt tái mét, không dám mở miệng nữa, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán anh ta xuống.  

- Tiểu tử, cậu dám đoán không?  

Người thanh niên mặc hồng bào mỉm cười nói.  

Chúc gia bọn họ là một trong mấy đại gia tộc hiếm có ở thành Liệt Dương, nắm trong tay phần lớn tài nguyên ở nơi này, uy danh không phải loại nô lệ hạ đẳng Kỳ Lân Huyết gia có thể so sánh.  

- Anh sao?  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người thanh niên mặc hồng bào một cái, vươn một tay ra.  

“Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay một đệ tử tông môn ẩn thế đứng bên cạnh được hắn rút ra.  

Vẻ mặt mọi người ở đây đều thay đổi, không ít người lấy pháp khí, hoặc tạo pháp ấn, cảnh giác nhìn Mạc Phàm.  

Vẻ mặt người thanh niên mặc hồng bào cũng thay đổi, trong mắt lộ ra chút sắc lạnh.  

- Tiểu tử, cậu có ý gì đây?  

- Anh biết thanh kiếm này do ai tạo ra không?  

Mạc Phàm phủi thân kiếm, lạnh nhạt hỏi.  

- Thứ rác rưởi này, sao bản thiếu có thể biết được?  

Người thanh niên mặc hồng bào nói với vẻ khinh thường.  

Anh ta luôn mang theo pháp bảo trên người, còn đều do đại sư ở Tu Chân giới tạo ra, mỗi một kiện đều là cực phẩm.  

Loại pháp khí do đệ tử ngoại môn sử dụng trên thế gian, Mạc Phàm hỏi anh ta vấn đề này giống như hỏi một người luôn uống rượu nổi tiếng chai rượu bình dân này được sản xuất ở hầm rượu nào.  

Mạc Phàm vung tay ném, kiếm quay về trong vỏ của đệ tử tông môn ẩn thế kia.  

- A, vậy gia tộc như nhà anh, sao tôi có thể biết được, cần phải biết sao?  

Sở dĩ hắn biết Kỳ Lân Huyết gia, là vì Kỳ Lân Huyết gia có một thứ rất đặc biệt tên là Kỳ Lân Ngọc Kiệt, thứ này chỉ có Kỳ Lân Huyết gia mới biết luyện chế, tuy luyện chế rất thô ráp, nhưng là đồ tốt cứu mạng chữa thương.  

Nếu được hắn hơi thanh lý chút, công hiệu sẽ càng mạnh hơn.  

Ví dụ như có thể chữa trị vết thương do lửa thánh trên người Tiểu Lan, còn chữa khỏi chân và tay của Bàn Tử.  

Bởi vì chiến tranh giữa Tu Chân giới và Ma Tộc bùng nổ, cho nên Kỳ Lân Ngọc Kiệt ít đi nhiều, hắn từng chỉ điểm Kỳ Lân Huyết gia luyện chế Kỳ Lân Ngọc Kiệt, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra người của Kỳ Lân Huyết gia.  

Hắn đang lo không có dược tốt để chữa trị cho Tiểu Lan và Bàn Tử, bây giờ có rồi.  

Còn người thanh niên mặc hồng bào này, ở Tu Chân giới nhiều thanh niên mặc đồ như vậy lắm, hắn chỉ quen một số người nổi tiếng ở Tu Chân giới, người thanh niên này là ai, sao hắn biết được.  

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén, gương mặt đỏ bừng như bị người ta tát một cái.  

Chúc gia bọn họ có tiếng là đại sư khống chế hỏa ở thành Liệt Dương, có thể nói là thành một phái riêng ở phương diện ngự hỏa.  

Mạc Phàm nhận được nô lệ hạ đẳng như Kỳ Lân Huyết Nô, vậy mà không nhận ra Chúc gia bọn họ, đây rõ ràng là làm nhục Chúc gia bọn họ.  

- Tiểu tử, cậu có biết cái giá phải trả khi làm nhục Chúc gia chúng tôi không?  

Người thanh niên mặc hồng bào vỗ mạnh lên trên bàn đá, tức giận nói.  

Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng lên cao.  

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, đi đến bên cạnh đình.  

- Các người tới Mạc gia tôi là vì chuyện này sao?  

- Hửm?  

Người thanh niên mặc hồng bào nheo mắt lại, kìm nén lửa giận.  

Tức giận với một phàm nhân, chẳng khác nào mình nhe răng trợn mắt tức giận với một con kiến, vốn dĩ không đáng, cũng không cần thiết.  

- Tiểu tử, đám Tần Vô Nhai ở trong tay cậu đúng không.  

Thanh niên mặc hồng bào vênh mặt hất hàm sai khiến hỏi.  

- Vấn đề kế tiếp.  

Mạc Phàm không trả lời, nói thẳng.  

- Phong Vô Duyến Thần Sứ lúc trước bị cậu giết sao?  

Người thanh niên mặc hồng bào hỏi.  

Trước khi mỗi Thần Sứ hạ giới đều để lại Hồn Đăng, nếu bị giế t chết, chắc chắn Hồn Đăng sẽ nhắc nhở.  

Một trong những mục đích anh ta tới Mạc gia, là điều tra nguyên nhân Hồn Đăng của Phong Vô Duyến tắt.  

- Vấn đề này cũng không cần phải hỏi, kế tiếp.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

Tuy Phong Vô Duyến không phải do hắn giết, nhưng nếu Lang Vương Karman không giết Phong Vô Duyến, hắn cũng ra tay.  

Lúc này giải thích với thanh niên mặc hồng bào này là vô ích, cũng không cần phải giải thích.  

- Cậu!  

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, lửa giận anh ta mới kìm nén xuống lại lập tức dâng lên.  

- Ý của cậu là, cậu không chỉ muốn làm địch với ngoại môn, còn giết Thần Sứ của Thiên Ngoại Thiên?  

Người thanh niên mặc hồng bào trầm giọng hỏi.  

Mạc Phàm lắc đầu, lúc này Thần Sứ mới của tông môn ẩn thế đến Mạc gia, còn hỏi những vấn đề này như nước chảy mây trôi.  

Hắn không trả lời, dời mắt nhìn lão giả đeo kiếm kia.  

- Ông có thể buông tay xuống, nếu tôi muốn giết ông, thực lực Trúc Cơ là đủ rồi.  

Năm đó hắn chỉ điểm Kỳ Lân Huyết gia chế thuốc, cũng dùng số tiền lớn chuộc người của Kỳ Lân Huyết gia làm nô lệ, sau đó Huyết gia trở thành bộ tộc của hắn.  

Vì thế tộc trưởng Huyết gia có nói một bí mật liên quan tới sinh tử của Huyết gia cho hắn, bí mật này có thể khiến hắn g iết chết bất luận một người nào của Huyết gia.  

Lão giả đeo kiếm nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ do dự, vẫn thu tay về.  

Nhưng không thả lỏng cảnh giác chút nào.  

- Kỳ Lân Ngọc Kiệt, ông có mang thứ này theo không?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

- Có.  

Lão giả đeo kiếm cũng không giấu diếm, nói thẳng.  

- Đưa toàn bộ Kỳ Lân Ngọc Kiệt trên người ông cho tôi, tôi không giết các ông, các ông cũng có thể còn sống rời khỏi Giang Nam.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Lão giả đeo kiếm nhíu mày, trong mắt là do dự, cuối cùng nhìn về phía người thanh niên mặc hồng bào.  

- Thiếu gia, cậu xem chuyện này làm thế nào?  

Mục đích bọn họ tới đây không phải muốn ra tay với Mạc Phàm, chỉ muốn tìm hiểu tình huống, thuận tiện nhìn xem có thể không ra tay mà khiến Mạc Phàm khuất phục hay không.  

Tình huống hiện giờ đã hiểu biết gần hết, chắc chắn Mạc Phàm không phải loại người sẽ chịu cúi đầu.  

Trái lại là bọn họ hơi kích động, đến thẳng trang viên Mạc gia, lúc tới nơi này thì dễ, muốn chạy thì không đơn giản như vậy, nhất là khi Mạc Phàm không muốn để bọn họ đi, bọn họ có thể rời khỏi Giang Nam hay không còn chưa biết được.- Không giết chúng tôi?  

Người thanh niên mặc hồng bào lắc đầu cười, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.  

Tuy mục đích bọn họ tới đây không phải là ra tay, nhưng không bị động tới mức cần Mạc Phàm quyết định sinh tử của bọn họ.  

- Mạc Phàm, cậu muốn dùng Kỳ Lân Ngọc Kiệt để cứu người đúng không?  

Người thanh niên mặc hồng bào hơi nhếch miệng, hỏi.  

Bình thường Kỳ Lân Ngọc Kiệt đều dùng để chữa thương, anh ta cũng mang theo không ít trên người.  

- Anh muốn thế nào?  

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, nói.  

- Đương nhiên là cho, nhưng không thể cho cậu tùy tiện được, nhất là không thể cho không, cậu muốn đồ của tôi, ít nhất phải lấy ra một số lý do tôi không thể không đưa?  

Vẻ mặt người thanh niên mặc hồng bào đăm chiêu, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.