Thần Y Trọng Sinh

Chương 1238



Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt đứng giữa tám người, ngón tay hắn sáng lên, trường kiếm Hồng Liên lại xuất hiện trong tay hắn.  

Cùng lúc đó, âm thanh “đùng đùng” vang lên trong cơ thể hắn, tóc dài ra theo cơ thể hắn cao to hơn, rất nhanh đã dài tới sau lưng, áo bào trắng xuất hiện trên người hắn.  

Tiên Thiên Chi Thể xuất hiện, linh khí cường hoành như khói báo động phóng lên trời.  

- Mấy người đến đây đi.  

Mạc Phàm nói.  

- Tôi thử trước xem.  

Hải Thần hơi nhếch miệng nở nụ cười cuồng dã, trong mắt ông ta chớp lóe lam quang, một vùng nước biển màu lam xuất hiện xung quanh Mạc Phàm, hình thành một vùng thiên lập phương thủy lập phương, bao Mạc Phàm ở bên trong.  

Đối diện Hải Thần, Pháp Thần Horus hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt bầu trời ảm đạm hơn, tầng mây thật dày tụ tập từ bát phương tới.  

Lôi điện ngưng tụ thành các loại binh khí bắn từ trong tầng mây ra, gió thì hóa thành từng đạo tỏa liên, xuất hiện rồi lại biến mất, chờ cơ hội mà động.  

Lâm Thiên Nam và Phượng Hoàng thì đơn giản hơn nhiều, trên người hai người đều lóe lên hồng quang tương tự nhau, bước từng bước về phía Mạc Phàm.  

Ở bốn phương hướng khác, trên người sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình và người đàn ông mặc thần bào âm dương chớp lóe hào quang, biến mất tại chỗ.  

Lão tổ Thanh Bang, khổ tu của Thần Điện không trao đổi với nhau, bóng dáng nhoáng lên một cái, như tia chớp tiến về phía Mạc Phàm, sóng xung kích xuất hiện trước người bọn họ.  

Tám người cùng ra tay, Mạc Phàm nhíu mày nhìn thoáng qua nước biển màu lam bao hắn ở bên trong.  

- Thứ này có thể giam được tôi sao, trảm!  

Hồng Liên trong tay hắn chớp lóe ánh sáng rực rỡ, hai đạo kiếm quang đường ngang đường dọc lấy hắn làm tâm chém ra xung quanh, nước biển hình tứ phương lập tức bị cắt thành bốn khối.  

Nhưng bốn khối nước biển mới được mở ra, bốn khối nước biển lập tức biến thành dáng vẻ của Hải Thần.  

Bốn năng lượng của thiết bổng vĩ đại tăng vọt, mỗi một cái đều như thiên trụ nhấc lên bốn đạo gió xoáy đánh về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.  

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hỏa diễm từ sâu trong đồng tử xuất hiện.  

- Đốt!  

Không đợi bốn thiết bổng đánh lên người hắn, hỏa diễm màu đỏ chanh xuất hiện trên bốn Hải Thần.  

ố ồ ố ầ ể ốBốn nhân ảnh bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa đốt, Hải Thần lập tức khôi phục thành nước biển màu lam, nhanh chóng bốc hơi dưới hỏa diễm.  

Vào lúc này, âm thanh giống như máy bay ném bom vang lên trên bầu trời, một cây thiết bổng hơi nước xuất hiện, thiết bổng tới chỗ nào, không gian xếp thành từng tầng như gợn sóng.  

Âm thanh rất to, cho dù là ở ngoài đài chiến đấu bạch ngọc, cũng có không ít người vội vàng bịt lỗ tai.  

Bọn họ đều là cao thủ, các phương diện chịu lực mạnh hơn người khác nhiều, ngăn cách với đài chiến đấu mà bọn họ vẫn không thể chịu đựng được, đây đủ để thấy động tĩnh của thiết bổng và uy lực mạnh cỡ nào.  

Mạc Phàm cũng nhíu mày, nhưng không sợ.  

- Thuẫn lai!  

Tay còn lại của hắn mở ra, hỏa diễm màu vàng xuất hiện trên tay hắn, chỉ trong chớp mắt một chiếc khiên bằng đồng cổ lục giác cao cỡ một người xuất hiện trong tay hắn, khí tức hùng hậu, phong cách cổ xưa xuất hiện trên chiếc khiên này.  

Hắn cầm chiếc khiên vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí không giữ lại chút nào tụ tập về phía cánh tay hắn, quang hoa sáng lên, trực tiếp đánh về phía thiết bổng của Hải Thần.  

Không đợi tay cầm khiên của hắn chạm vào thiết bổng, không hiểu sao tay cứng lại.  

- Hửm?  

Hắn nhíu mày nhìn về phía cánh tay.  

Không biết từ lúc nào, khắp người hắn bị từng sợi dây như rắn quấn lấy.  

- Tiểu tử, cậu một đấu tám, không phải đánh một.  

Giữa không trung, Pháp Thần Horus liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường, cười lạnh lùng nói.  

Lúc tỏa liên quấn lấy Mạc Phàm, hào quang trên thiết bổng của Hải Thần sáng tới mức tận cùng, đã tới trước người hắn.  

“Răng rắc!” Không gian trực tiếp nứt ra, giống như một cá mập thời tiền sử há to cái miệng rộng cắn Mạc Phàm, thiết bổng giống như thiên trụ cũng đánh lên tay cầm khiên của Mạc Phàm.  

“Rầm rầm!” Một tiếng vang thật lớn giống như kinh lôi san bình địa.  

Khiên trong tay Mạc Phàm chỉ đỡ được một lúc, liền vỡ ra thành từng mảnh.  

Sắc mặt Mạc Phàm khẽ đổi, năm ngón tay nắm chặt, trên tay hắn chớp lóe ánh sáng ngũ sắc, một quyền đánh lên thiết bổng của Hải Thần.  

- Có can đảm, chưa có ai dám đỡ thiết bổng này của tôi đâu.  

Trong hơi nước, Hải Thần hơi bất ngờ cười nói.  

Nga quốc bọn họ phát hiện được truyền thừa của Titan Nhất Tộc sâu trong biển Cực Hàn ở phương Bắc, thiết bổng này là thần khí truyền thừa.  

Thiết bổng này không chỉ có uy lực ngự thủy định hải, vừa động có thể nhấc lên sóng thần gió bảo trên biển, tuy từ Titan Nhất Tộc, nhưng tương tự với Kim Cô Bổng trong truyền thuyết Hoa Hạ.  

Trừ chuyện đó ra, thiết bổng trong tay ông ta chỉ nặng trăm cân, nhưng ở trong tay người khác thì nặng 10 ngàn cân.  

Hơn nữa được thêm lực lượng của ông ta vào, một chiếc tàu tuần dương cũng không đỡ được thiết bổng của ông ta, càng không nói tới một người.  

Lúc trước có không ít cao thủ thể thuật đỡ thiết bổng của ông ta, đến nay còn chưa có người đỡ thiết bổng mà sống sót.  

Vậy mà Mạc Phàm lại dùng tay, ông ta rất chờ mong.  

- Vậy sao, vậy tôi muốn xem thiết bổng này của ông có nặng như vậy không.  

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, hắn không nói nhiều lập tức vươn ra.  

“Keng!” Âm thanh như trống chiều chuông sớm vang lên.  

Côn ảnh của thiết bổng nhoáng lên một cái, trong chớp mắt đài chiến đấu bạch ngọc quanh Mạc Phàm sáng tới mức tận cùng, trực tiếp vỡ nát ra.  

Ở chỗ Mạc Phàm và nơi cách hắn trăm mét, không gian đánh sang hai bên, giống như biể rộng bị tách ra.  

Theo đài chiến đấu vỡ nát, ánh sáng ngũ sắc trên tay Mạc Phàm cũng vỡ ra.  

Mạc Phàm nhíu mày, cơ thể lập tức lùi về sau, lùi liên tục hơn mười thước mới dừng lại, sân bị lê ra một đạo hố sâu.  

Hắn vừa mới dừng lại, cơ thể lại căng cứng, phong tỏa hắn mới tránh lại xuất hiện rồi.  

- Tiểu tử, còn chưa xong đâu.  

Trên bầu trời, Horus như quần lâm thiên hạ, ngón tay chỉ phía dưới.  

Ngay sau đó lôi điện trên bầu trời ngưng tụ thành binh khí đánh xuống rầm rầm.  

Mạc Phàm nheo mắt, ý niệm của hắn vừa động, ánh sáng ngũ sắc sáng lên trên người hắn.  

Hắn vừa mới làm xong những chuyện này.  

“Rầm rầm!” Ở xung quanh Mạc Phàm hoàn toàn bị lôi điện màu đen bao trùm.  

Trong phạm vi của lôi điện, đài chiến đấu màu trắng vỡ nát ra, lôi điện đánh xuống chiến đài màu trắng, sơn thể bị cháy đen một vùng, biến thành cháy đen dưới gió núi thổi qua.  

Tất cả lôi điện hạ xuống, bỗng nhiên ánh sáng ngũ sắc trên người Mạc Phàm tắt đi.  

Cùng lúc đó, tiếng phượng minh thanh thúy vang lên.  

Mạc Phàm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một bóng dáng cao gầy đã tới trước người hắn.  

Hai tay hắn chắn trước người theo bản năng, một quả đấm xuyên qua không gian vỡ nát đánh tới.  

“Rầm!” Không gian truyền tới âm thanh đánh trống, giống như không gian cộng sinh với đài chiến đấu, Mạc Phàm như đạn bay ra khỏi nòng súng bay ngược về phía sau.  

Hắn còn chưa bay được bao xa, không gian trở nên yên tĩnh.  

Một huyết ảnh nhoáng lên một cái, Lâm Thiên Nam xuất hiện trên không chỗ Mạc Phàm, một chưởng vươn ra, huyết thủ ấn tràn đầy trời đất xuất hiện đè Mạc Phàm như tấm bèo trôi.  

“Rầm rầm!” Cả đài chiến đấu bạch ngọc run rẩy kịch liệt, rất lâu sau mới dừng lại, tám sơn phong dưới đài chiến đấu cũng lùn đi mấy chục mét. Mọi người quan sát chiến đấu đều trợn mắt há miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.